Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1732: Yên lặng (2)

Hoặc giả là, ông ta có thể lựa chọn một nơi để tĩnh tu, dùng lòi mà ông ta đã nói trước đó, chính là tiêu phí mấy chục năm, để bù lại ngàn năm đã mất, đến lúc đó, ông ta muốn thứ gì, đều dễ như trở bàn tay.
Kẻ thế mạng - Bồ tát, đã lên trời gặp mặt Hiên Viên kiếm rồi.
Hiện tại, đời cuối cùng, giống như phạm nhân vừa mãn hạn tù vậy, có thể thoải mái đi hít thở bầu không khí tự do.
Cộng thêm một điểm khác biệt giữa ông ta và Doanh câu chính là, ông ta vẫn rất mạnh, ông ta vẫn còn vốn liếng, không tiến bộ nhưng căn cơ vẫn rất vững chắc, có thể ông ung dung thoải mái, không bị trói buộc.
Chẳng qua là, hiện tại, nhìn qua, dường như ông ta cũng không có loại cảm xúc vui vẻ như vậy.
- Quả thật có một chút.
Từ trước tới giờ ông chủ Châu chưa từng an ủi ai, hơn nữa, vào lúc này anh cũng không muốn đi an ủi ông ta.
- Ha, ha…
Lão đạo cười hai tiếng.
Hít một hơi.
Nói:
- Anh nói xem, sao tôi lại không sánh bằng ông ta được chứ?
Cả đời mạnh hơn, vỗn tưởng rằng bản thân là người chiến thắng, trên thực tế, quả thật ông ta cũng chính là người chiến thắng, nhưng quay đầu lại, lại không cảm nhận được chút cảm giác vui sướng của kẻ chiến thắng hay niềm vui sống sót sau tai nạn.
Ngược lại.
Đôi môi lại phát đắng.
- Trước ông cứ ở lại đây đừng đi đâu, tôi đi mua thuốc là một chút.
Lão đạo thẫn thờ gật đầu.
Châu Trạch đi ra khỏi phòng bệnh, đi thang máy đến lầu một, đến siêu thị ở bên trong bệnh viện mua thuốc lá, sau đó không trì hoãn thêm chút nào, lại đi thang máy lên trên.
Phủ Quân đời cuối cùng có thể rời đi bất cứ lúc nào, bởi vì Châu Trạch không nghĩ ra được rốt cuộc ông ta còn lý do nào để ở lại tiệm sách.
Lời phân phó trước đó, cũng chỉ là một lời yêu cầu, ít nhất, phải để cho tôi từ biệt với lão đạo, lại cùng ngồi xổm bên cạnh nhau, hút điếu thuốc.
Sau khi vào phòng bệnh, lão đạo vẫn ngơ ngác thẫn thờ ngồi ở đó như trước.
Châu Trạch đưa ra một điếu thuốc, lão đạo lắc đầu một cái, không nhận.
Ông chủ Châu tự châm cho mình một điếu, ngồi xuống ở trên giường bệnh bên cạnh.
Chưa biến trở về đi, lão đạo vẫn còn chưa trở lại.
- Haizz...
Lão đạo lại thở dài.
- Tôi nói này, rốt cuộc là ông đang rối rắm chuyện gì vậy chứ?
- Tôi cũng không biết, chỉ là đột nhiên cảm thấy, thật vô nghĩa.
- Ông vẫn còn sống, ông thắng rồi, hiện tại ông có thể trở về tiếp tục xưng vương xưng bá rồi, không phải là vô cùng tốt sao?
- Được chứ?
- Làm màu.
- Vậy sao, có lẽ là vậy đi, anh nói xem, tại sao ông ta không tới cùng đồng quy vu tận với tôi chứ?
- Không phải chính ông ta đã nói rồi sao?
- Khinh thường sao?
- Là không đáng giá.
- Không đáng giá?
- Ừm.
- Tôi, lại có thể khiến cho ông ta cảm thấy không đáng giá!
- Địa Tạng ông ta, rốt cuộc là có tư gì mà không đặt tôi vào mắt chứ!
- Ông ta biết rõ bản thân không đánh lại chúng ta, chơi không lại chúng ta, cho nên mới cố tình ra vẻ tự nhiên mà phi thăng thì có!
- Đám người này, thích nhất là cố làm ra vẻ giả ngầu, đúng vậy, chắc chắn là ông ta đã nghĩ như vậy.
- Cái gì mà bạn đến thế gian này, bạn phải đi ngắm mặt trời!
- Đều là tìm cớ, đều là lừa gạt!
- Ông ta là một kẻ thất bại, ông ta làm như vậy, lựa chọn như vậy, còn không phải là muốn khiến cho bản thân có mặt mũi hơn một chút sao.
- Ông ta chỉ muốn tự cảm động bản thân một phen, nhân tiện, lại khiến tôi kinh tởm một chút!
- Kẻ đó, từ lần đầu tiên gặp mặt tôi vào một ngàn năm trước, thì tôi đã nhìn thấu ông ta tồi, ha ha ha, ông ta chính là một kẻ như vậy, đúng vậy!
- Những lời của ông ta lúc rời đi, lựa chọn cuối cùng của ông ta, sẽ không ảnh hưởng tới tôi, sẽ không, tôi sẽ không để cho ông ta được toại nguyện, tuyệt đối sẽ không bao giờ!
- Đúng đúng đúng, chính là như vậy.
Ông chủ Châu dứt khoát gật đầu theo lời của lão đạo, đồng thời, phun ra một vòng khói.
- Tôi đã thắng!
Lão đạo đưa tay chỉ mặt mình:
- Tôi là người thắng, tôi thắng, tôi còn sống! Tôi vẫn là tôi, tôi vẫn là tôi!
- Tôi không giống như con pháp thú kia, biến thành quy tắc, chuyện này so với việc chết đi, thật ra thì cũng không khác gì nhau cả, cũng chỉ là tự lừa mình dối người một chút mà thôi.
- Tôi cũng không bị trọng thương, lúc này, chỉ cần tôi muốn, tôi có thể đánh về địa ngục ngay lập tức!
- Tôi có thể trở về địa ngục ngay tối nay, đào tòa miếu nhỏ của ông ta xuống!
- Thập Điện Diêm La gì đó, Thập Thường Thị gì đó, những thứ này đều là những thứ đồ chơi không ra gì!
- Dạ dạ dạ, ngài có thể, ngài lợi hại.
Ông chủ Châu phụ họa gần như qua loa lấy lệ.
- Tôi vẫn là tôi, tôi mất đi một ngàn năm, nhưng tôi còn có thể lấy lại tất cả mọi thứ!
- Địa ngục, vẫn sẽ là của tôi!
- Thái Sơn, vẫn sẽ là của tôi!
- Âm dương, còn nằm trong lòng bàn tay của tôi!
- Vị trí của tôi.
- Vinh quang của tôi.
- Tương lai của tôi.
- Đại đạo của tôi
- Hai Hầu tử của tôi…
Lão đạo.
Trầm mặc…

Châu Trạch duỗi tay gẫy tàn thuốc một cái.
Khó có thể tưởng tượng được.
Mới mấy giờ trước.
Đời cuối cùng vẫn là vị đời cuối cùng hăm hở khi trước.
Ông ta dám mạnh miệng tuyên bố bản thân căn bản là không để ý đến truyền thừa của Phủ Quân nhất mạch gì đó.
Ông ta tự tin rằng bản thân đủ ưu tú, gia sản của tô tông, mất thì cũng đã mất rồi, cũng ném thôi chứ sao, ngược lại chỉ cần ông ta muốn, ông ta có thể tự mình đánh hạ một phần gia sản còn lớn hơn.
Sự tự nhiên của ông ta, sự kiên định của ông ta.
Bên trong đình hóng mát kia.
Người đàn ông y phục trắng trộn lẫn máu thịt của mình vào cùng đồ ăn và rượu kia.
Vào giờ khắc này.
Dường như đã trực tiếp sụp đổ rồi.
Bóng dáng so với Sở Lưu Hương còn Sở Lưu Hương* hơn kia, thoáng cái đã biến thành một ông lão tuổi xế chiều, ngồi ở dưới gốc cây hòe nơi cửa thôn, ngắm nhìn ánh chiều tà đang buông xuống.
(*một nhân vật trong tiểu thuyết võ hiệp của Cổ Long, hình tượng của nhân vật này là phong lưu tao nhã, rất chú trọng ăn mặc và phong thái)
Ông ta thông minh, cũng rất ưu tú, ngay cả tổ tông của ông ta, Đệ nhất, cũng đã từng khen ngợi đứa con phá của “không có chí tiến thủ” này của mình ở trước mặt Doanh câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận