Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 775: Quân hồn trợ chiến! (2)

Rồi sau đó không hề để ý đến hai người Hứa Thanh Lãng và luật sư An mà ông đã sớm phát hiện ra nữa.
Tiếp tục nhìn Châu Trạch trước người.
Lẩm bẩm nói:
- A di đà Phật.
- Bể khổ không bờ.
- Không cần độ?
- Quay đầu là bờ.
- Ai chú ý tới?
- Đến trong hồng trần, đi trong hồng trần!
Đi thôi.
Đi lạc chính mình đi.
Đi đánh mất bản thân triệt để đi!
Phật môn cao tăng, nhập ma, đã thấy đủ loại trói buộc, sau khi bắt đầu dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, hòa thượng chốc đầu như vậy, không thể nghi ngờ cực kỳ khủng bố.
Ông có thể sửa đổi cả ý chỉ Phật gia, trên thuật pháp tự nhiên càng tiến thêm một bước!
Hư ảnh mãng xà trên người Hứa Thanh Lãng nhanh chóng tiêu tán.
Hứa Thanh Lãng phát ra một tiếng “Kêu rên”.
Quỳ sát đất.
Phẫn nộ gầm nhẹ nói:
- Vì sao!
Vì sao nhanh chóng rút hết tất cả lực lượng!
Sắc mặt của luật sư An cũng cực kỳ khó coi, khó nhọc nói:
- Không phải là hải thần sợ, là hòa thượng này, ông ta điên rồi!
- Ông ta lấy kiếp lôi làm uy hiếp.
- Ý tứ chính là một khi hai người ra tay với mình.
- Ông ta sẽ chủ động tự bạo dẫn sấm sét xuống.
- Đến lúc đó.
- Ông ta muốn lôi kéo chúng ta và ông chủ.
- Cùng chết!
Hải thần tự nhiên cảm ứng được điều này, có thể nói nó muốn vậy, có thể nói là nó sợ, tóm lại rút hết lực lượng của Hứa Thanh Lãng, không cho cậu ta chút nào.
Mà sở dĩ luật sư An dừng lại không ra tay.
Không phải bởi vì bản thân sợ chết, đương nhiên, sợ chết đương nhiên phải sợ.
Nhưng nguyên nhân quan trọng nhất.
Là bởi vì chỉ cần anh ra tay.
Như vậy có ý nghĩa mọi người cùng đồng quy vu tận!
Cho dù trước mắt tình huống của ông chủ rất nguy hiểm.
Nhưng ít ra còn có một chút cơ hội, đúng không?
... ...
Trong bóng tối.
Châu Trạch nhìn khắp bốn phía.
Từ rất lâu, anh luôn tự tin cho rằng bản thân sẽ không bị ảo cảnh đánh bại, thứ nhất bởi vì lực ý chí của bản thân vốn kiên định, thứ hai bởi vì tên ngu ngốc cứng đầu trước kia.
Nhưng một lần này.
Tự tin này.
Dường như bị đánh.
Thật ra không phải bản thân Châu Trạch không tốt, mà thủ đoạn của hòa thượng chốc đầu quả thật quá cao, hơn nữa cũng quá xa xỉ.
Mê man.
Bất lực.
Nơi nào là đường về?
Châu Trạch cảm thấy mình đang không ngừng rơi xuống đất.
Vĩnh viễn không dừng lại cứ một mực rơi xuống.
Mãi rơi xuống.
Mãi rơi xuống.
Cúi đầu.
Hoàn toàn tối đen.
Vốn không nhìn thấy đường.
... ...
Hòa thượng chốc đầu chỉ cảm thấy tất cả sắp thành kết thúc đã định.
Sau này.
Trong lòng ông tràn đầy vui sướng.
Vị kia.
Chắc sắp ra tay đi.
Bản thân
Đã thành công
Nhưng mà.
Rất nhanh.
Trong mắt hòa thượng chốc đầu đã lộ ra vẻ hoảng sợ.
Mà các vong hồn trong hang quỷ bên cạnh ông cũng phát ra tiếng thét chói tai, giống như gặp phải thiên địch.
... ...
Khi Châu Trạch sắp rơi vào mê man triệt để.
Anh thì thào tự nói:
- Ai tới mang tôi... ... trở về... ...
“Ong!”
“Ong!”
“Ong!”
Từng bóng dáng xuất hiện bên người Châu Trạch.
Sau khi hồn về quê hương bọn họ đã sớm tan thành mây khói.
Nhưng tín niệm và dấu ấn mà bọn họ lưu lại trên người Châu Trạch đã hiện ra vào lúc này.
Châu Trạch nhìn khắp bốn phía.
Chỉ thấy bên người bản thân có đầy bóng dáng vang vang hùng hồn đang đứng.
Anh vẫn hơi mờ mịt ,vẫn hơi nghi hoặc, nhưng trong đôi mắt đã nhiều thêm một chút trấn định.
Đội ngũ.
Trước khi bắt đầu tiến lên.
Châu Trạch thân ở trong đội ngũ.
Bắt đầu đi tới cùng bọn họ.
Lúc trước.
Châu Trạch mang theo bọn họ từ núi Dã Nhân về đến.
Hôm nay.
Bọn họ lại mang theo Châu Trạch từ bên trong tăm tối này.
Về nhà!
Đội ngũ.
Càng chạy càng nhanh.
Đến cuối cùng.
Bắt đầu xung phong!
Mấy vạn quân hồn.
Khiến tăm tối bốn phía.
Bắt đầu sụp đổ!
Trước đó, sau khi Châu Trạch dẫn mấy vạn quân hồn qua biên giới trở về lãnh thổ đã té xỉu ngã trên đất, cạn kiệt nghiêm trọng, bất tỉnh nhân sự.
Luật sư An còn từng lo lắng những quân hồn này sẽ xảy ra nhiễu loạn gì, kết quả mấy vạn quân hồn cùng nhau “Cởi giáp”, sau khi bước lên lãnh thổ quê hương, đã bụi về bụi đất về đất.
Không hề lưu luyến, cũng không sinh chút ý niệm gây tai họa.
Tuy rằng khi đó ông chủ Châu đã hôn mê, nhưng ý tưởng của anh đối với những quân hồn này thật thuần túy, bằng không cũng không cách nào gọi được những quân hồn này đi cùng với anh.
Cũng bởi vậy, ông chủ Châu chưa bao giờ nghĩ tới sẽ đạt được chút gì từ trên người những quân hồn này, càng không nghĩ tới khống chế bọn họ.
Dựa theo phản ứng của trời cao lúc trước mang theo quân hồn tiến lên, rất có thể nếu thật sự có ý đồ nhúng chàm bọn họ, sẽ vi phạm lệnh cấm kỵ, hơn nữa, người có thể ích kỷ, có thể tham lam, nhưng dù sao cũng phải hiểu được một vài điểm mấu chốt, cũng rõ ràng một chút đúng mực.
Nhưng một uống một ăn, đều là ý trời.
Lúc các quân hồn rời đi.
Từng người đều đi qua hành quân lễ với ông chủ Châu đang hôn mê, tỏ vẻ cảm tạ.
Dù sao là do Châu Trạch liều nguy cơ biến thành “Ngu ngốc”, dẫn bọn họ từng bước một đi ra khỏi núi Dã Nhân, gian khổ khó khăn trong đó, mọi người đều nhìn vào trong mắt.
Trên thực tế, nếu không phải sâu trong linh hồn ông chủ Châu có Thái Sơn tọa trấn, thời khắc mấu chốt còn có thể kích thích được thân thể “Cương thi hóa” này tăng lên thêm một bước, rất có thể đã thật sự “Tuổi già ngu ngốc” rồi.
Đến lúc đó.
Lại thật sự chỉ có thể mỗi ngày ngồi trên sofa hiệu sách, tắm nắng, tay chân cùng run rẩy, Oanh Oanh không cần làm chuyện gì khác, chỉ cần liên tục lau nước miếng không ngừng tràn ra khỏi khóe miệng anh.
Trái tim đều làm bằng thịt.
Mặc dù quân hồn rời đi.
Nhưng từng dấu ấn thuần túy vẫn giữ lại.
Có thể nói những thứ này thật vô dụng, bởi vì nó không phải là thứ thực chất gì, nhưng vào thời điểm nào đó, ví dụ như hiện giờ... ...
- A a a a!!!!!!
- Chạy a a a!!!!
- Trốn a a a!!!!!
Mỗi một tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Truyền ra từ trên người hòa thượng chốc đầu.
Bản thân hòa thượng chốc đầu cũng nghẹn họng nhìn trân trối.
Phải biết rằng.
Những thứ trong cơ thể ông.
Đều là ác quỷ chân chính đã bị phong ấn trong hang quỷ đến mấy trăm năm!
Vả lại trải qua thời gian phong ấn dài như vậy, chém giết, lấy phương thức tương tự với nuôi cổ không ngừng thôn tính mà trưởng thành, cũng không phải lệ quỷ bình thường kia có thể so sánh được.
Giống như khác biệt giữa hoa nhà trồng và hoa dại, hoặc gà nuôi trong sân với chim trĩ.
Bằng không, hòa thượng chốc đầu không có khả năng dựa vào thôn tính chúng nó sau đó có thể đạt được tăng lên lực lượng kinh khủng như vậy!
Nhưng trước mắt.
Lũ ác quỷ vốn nên có dáng vẻ khí thế ác độc cuồn cuộn.
Lại một đám hoảng hốt thất thố.
Thậm chí sợ sệt tránh lui.
Từng sóng khí màu đen
Dường như muốn thoát ra khỏi trên người hòa thượng chốc đầu, muốn thoát khỏi khống chế của hòa thượng chốc đầu!
Mây đen trên trời.
Vào lúc này càng thêm nồng đậm.
Tiếng sấm sét, cũng càng ngày càng vang vọng!
Đúng vậy.
Bọn họ là ác quỷ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận