Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 911: Lấy mạng trả! (2)

Châu Trạch nhìn Luật sư An, ánh mắt ra hiệu: Có ích không?
Luật sư An quăng lại một ánh mắt cho Châu Trạch: Thử chút thôi lại không cần tốn tiền.

Trong lòng lão đạo rất hoảng, giống như có một vạn con thảo nê mã đang nhảy nhót trên đồng cỏ ở trong lòng của mình.
Lão bước tới trước cửa, đưa tay gõ lên trên cánh cửa.
- Đông đông đông…
Được một lúc sau.
Cánh cửa được mở ra.
Từ giữa khe cửa phả ra một làn khói trắng.
Lão đạo hít hít cái mũi một chút, hít thở sâu, hít thở sâu, vẫn còn chưa nhìn thấy quỷ đâu!
Trong hai năm qua, lão đã từng nói chuyện với biết bao nhiêu con ma rồi chứ!
Đang vào lúc cả thế giới bỏ rơi bạn.
Bạn phải tự học được cách làm cho bản thân vui lên, lừa người dối mình, không hề đáng cười, đây chính là một loại thái độ giống như triết lý nhân sinh.
Người mở cửa là một cô bé nhỏ tuổi mặt dài, tóc dài mang khăn choàng, trên mặt có không ít tàn nhang, hơi gầy.
- Xin chào, ngài đến đây để giải quyết công việc sao? Mời vào.
Đối phương cần phải đóng vai trò như một nhân viên chuyện nghiệp ở đây, cụ thể, là ai thì không biết, suy cho cùng có một số công ty nhỏ, có thể chỉ có năm nhân viên, một chủ tịch ba tổng giám đốc cộng thêm một bà cô quét dọn mang cái danh trưởng bộ phận hậu cần.
Lão đạo đi vào.
Thể hiện ra tư thái rất thấp.
Hoàn toàn không có một chút tự giác lão tử là khách hàng, lão tử là Thượng đế nào cả.
Mẹ ơi.
Ai biết được trong số những người ở trước mặt này, kẻ nào là thực, kẻ nào là giả chứ?
Vì thế.
Tất cả đều là đại gia.
Một mình bần đạo cũng không đắc tội nổi.
- Ngồi xuống đây đi, uống chút gì không?
- Không uống, không uống, không khát, không khát.
Lão đạo bày ra dáng vẻ thụ sủng nhược kinh, thực sự phải là sợ hãi mới đúng, chuyện cười, ăn đồ uống nước ở nơi này của mấy người sao?
Quỷ thường dùng cái gì để chiêu đãi người sống?
Trả lời vấn đề này, lão đạo vô cùng có quyền phát biểu, lão đã từng ăn không chỉ một lần rồi nha!
- Xin lỗi, ngài muốn giải quyết nghiệp vụ gì? Là vấn đề nhỏ hay là vấn đề lớn?
Một người đàn ông trẻ tuổi ngồi xuống.
Bày ra một tập hồ sơ giống như catalogue, mở ra trước mặt lão đạo và bắt đầu giới thiệu.
Lão đạo xem xét một chút, bố cục của căn nhà này có ba phòng một sảnh lớn, phòng khách và hai gian phòng đều là phòng làm việc, chỉ có gần bảy tám nhân viên, có người phụ trách phục vụ khách hàng qua máy vi tính, có người đang gọi điện thoại, có vẻ đều rất bận rộn.
Nhưng những thứ nầy đều là giả, là giả, nơi này, chỉ có một con quỷ là thật, còn lại, đều là ảo ảnh, ảo ảnh!
Lão đạo ổn định tâm lý của chính mình, cơ thể đã cố gắng biểu hiện ra vẻ tự nhiên nhất có thể.
Thành thật mà nói.
Kỹ năng diễn xuất của lão đạo hoàn toàn qua cửa.
Phàm là bất kỳ người nổi tiếng trên mạng nào có thể lăn lộn ra ngoài, cũng sẽ không phải là nhân vật đơn giản gì.
Thân thể dựa vào trên ghế dựa một chút.
Không phải chỉ một vở kịch thôi sao?
Đến đây đi!
- Tìm ông chủ của các người đến nói chuyện với tôi đi, các ngươi không làm chủ được.
Lão đạo trầm ngâm nói.
Trong giọng nói.
Mang theo khinh thường nhàn nhạt.
Thật ra, cũng không thể coi như là diễn nha, căn bản lão đạo chính là một người có tiền, nếu như lão giữ lại toàn bộ số tiền những năm gần đây quyên góp ra ngoài, dù là không đi đầu tư mua nhà, chỉ là tiền mặt cũng sắp là một con số kinh khủng.
Cho nên, diễn người có tiền, diễn kẻ lắm tiền, loại khí chất này, thật sự không giống giả bộ.
Mấy nhân viên làm công nháy mắt ra hiệu, làm kinh doanh đòi tiền, quan trọng nhất chính là bản lĩnh nhìn người, nữ nhân viên mở cửa đó lập tức đi vào phòng trong gõ cửa.
Chốc lát.
Cô ta lại đi trở về.
Nói:
- Tiên sinh, ông chủ chúng tôi mời ngài vào nói chuyện.
Lão đạo đứng lên, chỉnh sửa cổ áo một chút, đi vào.
Nữ nhân viên quay lưng dẫn lão đạo đi về phía trước, không chú ý tới lão đạo theo bản năng lại sờ vào đũng quần của lão một cái, đây là đang hiệu chỉnh đường ngắm của súng máy.
Đi vào phòng làm việc.
Bên trong trải thảm đỏ.
Trang hoàng rất sang trọng, ít nhất là nhìn rất sang trọng, một người đàn ông trung niên mặc âu phục ngồi ở trên ghế phía sau bàn làm việc, chờ sau khi lão đạo đi vào, hắn ta chợt đứng dậy, bắt tay với lão đạo.
Tay anh ta.
Rất lạnh.
Cũng rất mỏng.
Đúng vậy chứ ?
Đây là ông chủ sao?
Ông chủ là con quỷ đó sao?
Thật ra thì, đối với toàn bộ sự kiện này lão đạo có những phân tích của riêng mình.
Vì con quỷ này thông qua app vay trực tuyến mà giết người.
Hơn nữa giết đều là những con nợ mượn nợ không trả lại kia.
Như vậy một điểm rất hiển nhiên chính là, cái đó quỷ chắc chắn không phải là người vay tiền.
Không giống với những con quỷ thông thường trong chuyện xưa từ xưa đến nay, cái chủng loại đáng thương thiếu nợ bị người khác bức tử rồi biến thành quỷ.
Nếu như lần này là giết con nợ, khả năng rất lớn con quỷ này hẳn là phía bên người cho vay tiền, có chút ngược lại với thói thường.
- Tiên sinh, ngài dự định khoản vay lớn bao nhiêu? Là vay cho cá nhân dùng, hay là quay vòng cho công ty?
- Ừm, cá nhân đi.
- Được, dự kiến mượn bao nhiêu đây?
Lão đạo duỗi tay ra, đưa lên ba ngón tay.
- 30 vạn?
Lão đạo lắc đầu một cái.
- 300 vạn?
Lão đạo do dự một chút.
Suy nghĩ nếu như giả vờ ép tiếp nữa, đến 3000 vạn có vẻ như cũng không thực tế lắm.
Dù sao nơi làm việc của bên vay trực tuyến này, tư bản cùng vốn lưu động của bọn họ, bán toàn bộ bọn họ đi cũng không có khả năng kiếm ra được nhiều tiền mặt như vậy.
Quan trọng nhất là.
Lão đang đối diễn với một con quỷ.
Vạn nhất diễn làm cho con quỷ kia thẹn quá thành giận.
Vậy thì rất không đáng nha!
- Ừm, 300 vạn.
- Có tài sản có thể thế chấp không?
- Có, một khu nhà ở Sùng Xuyên.
- Được, 300 vạn, chúng tôi có thể cho vay được, chẳng qua là quy trình cần thiết chúng tôi cần xem xét một chút, căn nhà kia chúng tôi phải đặc biệt đi xem một chút, lại xác nhận sản quyền vân vân một chút.
- Chuyện này không thành vấn đề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận