Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 397: Cảnh sát Trương tỉnh

Sau khi đưa tiễn "Lão Áp Bảo" phó quản lý nghiệp vụ, rốt cuộc thể xác và tinh thần tiểu loli bị bỏ đói đã lâu cũng được thỏa mãn và dễ chịu.
Tiểu loli hài lòng, chuẩn bị giục Bạch Oanh Oanh lên tầng đi ngủ.
Lúc này, trời đã sắp sáng, Bạch Oanh Oanh bắt đầu tắt điện tầng một, đồng thời đóng cửa. Nhưng ngay sau đó, cô ấy lại thấy luật sư An đậu xe ngay trước cửa phòng đọc sách.
- Ông chủ về rồi à?
Bạch Oanh Oanh lập tức đi mở cửa.
Nhưng trên xe chỉ có một mình luật sư An.
Sau đó.
Luật sư An đi về phía cốp sau, mở cốp ra, ôm một người từ bên trong vào phòng sách.
- Ông chủ bị thương à? A, không đúng, vì sao bụng ông chủ lại lớn như vậy?
Rốt cục Bạch Oanh Oanh cũng phát hiện, người luật sư An ôm không phải ông chủ, mà là một người đàn ông trung niên có bụng lớn.
- Phụ một tay đi người đẹp.
Luật sư An ra hiệu cho Bạch Oanh Oanh tới giúp sức.
Bạch Oanh Oanh lắc đầu, biểu thị cự tuyệt.
Không phải ông chủ, những người đàn ông khác đều hôi thúi, cô ấy mới không muốn ôm.
Luật sư An sửng sốt, chỉ có thể đích thân ôm thân thể lão Trương lên tầng hai.
Tầng hai của phòng đọc sách có bốn gian phòng, một phòng là phòng ngủ chính của Châu Trạch và Bạch Oanh Oanh, tiểu loli cũng ngủ ké ở nơi đây.
Một mình Hứa Thanh Lãng ở một phòng, lão đạo và tiểu Hầu Tử cùng với Deadpool ba người ở một phòng, căn phòng còn bỏ trống kia vốn là căn phòng của luật sư An, hôm qua Châu Trạch cũng đã dặn dò Deadpool quét dọn. Chỉ có điều từ hôm nay trở đi, lão Trương sẽ ở cùng một phòng với luật sư An.
Sau khi đặt tạm lão Trương lên giường, luật sư An lại kiểm tra tình trạng cơ thể lão Trương, cơ năng thân thể đang chậm rãi phục hồi như cũ, nằm trong trạng thái sắp thức tỉnh.
Có điểm giống với máy móc đã sớm tắt, sau khi được sạc điện lại bắt đầu chậm rãi vận chuyển lại.
Luật sư An cường điệu nhìn phong ấn trên ngực đối phương nhiều thêm một hồi, hai tay anh ta cũng vẽ theo bản năng, như có điều suy nghĩ.
Với tư cách là người có năng lực nghiệp vụ rất mạnh, là người ở trong phòng sách nhưng hiện tại vẫn chưa bị cá muối hóa.
Năng lực chủ động học tập của luật sư An vẫn rất mạnh.
- Anh ta là ai vậy? - Tiểu loli đi vào trong phòng hỏi.
- Vị cảnh sát kia. - Luật sư An trả lời.
- Không phải trên tin tức nói đêm nay anh ta đã không qua khỏi, bỏ mình rồi sao? - Tiểu loli sửng sốt, ý thức được: - Các người di hoa tiếp mộc thành công rồi?
- Tạm thời xem là thành công, còn phải xem rốt cục lúc nào anh ta mới có thể tỉnh lại.
Linh hồn và thân thể là một loại quan hệ phức tạp rất khó có thể lấy chuyện suy xét để thấu đáo, mà linh hồn lão Trương còn bị cứng rắn nhét vào, sợ rằng vì nguyên nhân này mà phần cứng và phần mềm không thể dung hợp. Rốt cuộc nó có thể vận hành hay không, thật đúng là khó nói.
- Ông chủ đâu? - Tiểu loli hỏi.
- Đi làm những chuyện khác rồi.
Suy nghĩ một chút, luật sư An không nói chuyện người phụ nữ kia ra.
- Ah.
Tiểu loli không phải Oanh Oanh, cũng sẽ không tới mức cẩn thận quan tâm Châu Trạch.
- Tôi đi tắm, cô trông anh ta.
Luật sư An tìm ra một bộ quần áo sạch từ trong hành lý, đi xuống tầng.
Tiểu loli nhìn lướt qua ông chú trên giường, suy nghĩ một chút, đi tới phòng ngủ chính sát vách, đẩy cửa ra. Cô ấy nhìn thấy Bạch Oanh Oanh đang ngồi trên giường đọc sách.
Dường như quyển


Nữ bộc tự tu dưỡng


này cô ấy đọc bao nhiêu lâu cũng không thể đọc xong.
- Cương thi ngu xuẩn, sát vách có một bệnh nhân, cô đi nhìn một chút?
- Không đi.
Bạch Oanh Oanh trực tiếp cự tuyệt.
Cương thi bản tính lương bạc, ngoại trừ Châu Trạch, đối với những người khác rất ít khi Bạch Oanh Oanh nhiệt tình, cho dù đối với những người khác trong phòng sách, Bạch Oanh Oanh cũng chỉ không quá lạnh lùng mà thôi.
Tiểu loli xoắn xuýt một chút, lại đi tới sát vách, gõ cửa phòng Hứa Thanh Lãng và lão đạo, đồng thời hô lên:
- Vị cảnh sát kia đã được đưa về, hai người phụ trách chăm sóc một chút, tôi đi ngủ.
Nói xong, cũng không đợi hai người trong phòng đáp lại, tiểu loli lập tức về phòng ngủ chính, chui lên giường, tựa bên cạnh Bạch Oanh Oanh nằm xuống.
Ngáp một cái.
Cảm giác bên người truyền tới loại cảm giác lạnh như băng khiến kẻ khác thoải mái thích ý.
Mí mắt cô ấy bắt đầu nặng nề, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Bạch Oanh Oanh để quyển sách trên tay xuống.
Nhìn tư thế ngủ của tiểu loli mới vừa rồi còn bình thường, lúc này đã biến thành thế ngủ hình chữ đại, chu mỏ, sau đó tiếp tục cầm sách lên xem, cũng không nói gì thêm.
Cầm lấy di động đặt ở tủ đầu giường.
Bạch Oanh Oanh đang suy nghĩ xem có nên hỏi ông chủ thử xem, rốt cuộc khi nào ông chủ mới trở về.
Nhưng ngẫm lại hay là thôi.
Khi đàn ông xã giao bên ngoài, nếu phụ nữ trong nhà luôn gọi điện thoại giục anh ấy, hỏi anh ấy lúc nào mới về nhà, sẽ khiến đàn ông cảm thấy thật mất mặt trước mặt bạn bè.
Chỉ có điều, hiện tại người trong phòng sách thật sự quá nhiều.
Hết hồ ly lại là con khỉ, đủ loại người.
Dường như ông chủ có đam mê sưu tầm.
Càng không ngừng bỏ thêm nhiều loại người vào hậu cung của mình.
Thực sự là.
Khiến người ta phát sầu.
Dường như Bạch Oanh Oanh đã quên mất.
Chính cô ấy.
Mới là đồ cất giữ đầu tiên Châu Trạch bắt được kể từ khi mở phòng đọc sách tới nay.
Tiểu loli ngủ ngủ.
Bản năng tới gần Bạch Oanh Oanh, hai tay cô ấy còn ôm bắp đùi Bạch Oanh Oanh, đầu còn đang cắm rễ trên bắp đùi Bạch Oanh Oanh.
Vừa cọ xát vừa chắp chắp miệng.
Thơm…
Thật là thơm.
... ... ...
- Két..!
Hứa Thanh Lãng và lão đạo gần như đồng thời mở cửa đi ra, hai người đều còn hơi buồn ngủ, liếc nhau, cùng hỏi:
- Làm sao vậy?
- Làm sao vậy?
Lão đạo nhìn thoáng qua, phát hiện cửa phòng luật sư An vẫn mở, hai người vừa xoa mắt vừa đi tới, thò đầu vào trong liếc nhìn, chỉ nhìn thấy một người đàn ông trung niên xa lạ nằm trên giường.
- Ừm? - Lão đạo kinh nghi.
- Vừa rồi dường như tiểu loli đang nói tới cảnh sát Trương. - Hứa Thanh Lãng nói.
- Ah.
Lão đạo duỗi lưng.
Lão rất buồn ngủ.
Nhưng lão lại muốn mạnh mẽ làm ra bộ dáng cực kỳ kinh ngạc vui mừng.
Lão giơ hai tay lên.
Lay động nói:
- Thật vui quá, cảnh sát Trương không chết! ! !
Hô xong.
Lão đạo lại ngáp một cái.
Vẫn cảm thấy rất buồn ngủ ah.
Hai người cùng đi vào, nhìn cảnh sát Trương một hồi.
Thành thật mà nói.
Cảnh sát Trương không có gì đẹp mắt.
Lại không phải người bình thường tới vườn bách thú xem động vật, trong tiệm sách này, mỗi ngày ngươi đều có thể nhìn thấy cương thi "anh anh anh".
Đồng thời bưng trà dâng nước tắm giúp ông chủ.
Có thể nhìn thấy Deadpool ăn trùng dọn vệ sinh mỗi ngày.
Có thể nhìn thấy tiểu loli thè lưỡi dài…
Cho nên.
Trong tiệm sách, hai nhân loại còn sống bình thường (lão Hứa và lão đạo).
Tầm mắt và thế giới tinh thần của mình đã phong phú tới cực đại.
Lão Trương chết rồi.
Lão Trương lại còn sống.
Ah.
Đã không thể nào kích thích đến thần kinh của bọn họ.
Đương nhiên, chuyện này cũng đáng để vui vẻ, bởi vì lão Trương là một cảnh sát tốt, là một người tốt. Chỉ riêng một điểm này, như vậy đủ rồi.
- Tôi đi rửa mặt một chút, ông xem anh ta trước, có vẻ như tình trạng của anh ta hơi không ổn định.
Hứa Thanh Lãng nói với lão đạo.
- Được.
Lão đạo gật đầu, ngồi xuống bên giường.
Hứa Thanh Lãng đi xuống tầng, anh ta vẫn còn nằm trong trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh, hơi mơ hồ. Khi ông ta đẩy cửa phòng vệ sinh ra, vừa lúc nhìn thấy ngồi luật sư An trần truồng đang bôi sữa tắm ở bên trong.
Luật sư An sửng sốt.
Mí mắt Hứa Thanh Lãng hơi lật.
Sau đó ánh mắt cậu ta hạ xuống thẳng tắp.
- Này, đi ra ngoài!
Hứa Thanh Lãng nhún nhún vai.
Đột nhiên cảm thấy bản thân mình thanh tỉnh rất nhiều.
Cậu ta không đi ra ngoài, mà trực tiếp đi tới bên bồn rửa mặt, cầm lấy bàn chải đánh răng và kem đánh răng bắt đầu đánh răng.
- Này!
Luật sư An có chút không biết làm sao.
ĐM.
Người trong cái phòng đọc sách này đều phóng túng như thế sao!
- Anh tắm phần anh, đều là người dưới háng có… xấu hổ cái gì.
Hứa Thanh Lãng tiếp tục đánh răng.
Luật sư An nhíu mày, đột nhiên cảm thấy Hứa Thanh Lãng nói rất hay, rất có đạo lý. Rõ ràng đều là đàn ông, bản thân mình xấu hổ cái gì?
Nghĩ lại.
Luật sư An biết nguyên nhân nằm ở đâu rồi.
Mẹ nó.
Ai bảo người đàn ông như anh lớn lên giống y hệt phụ nữ!
- Ùng ục! !
Súc miệng.
Phun ra.
Cầm khăn mặt ướt nhẹp bắt đầu lau mặt.
Luật sư An ngồi trên băng ghế nhỏ dưới vòi hoa sen lặng lẽ chờ, chờ Hứa Thanh Lãng rửa mặt xong đi ra ngoài. anh ta mới lại tiếp tục tắm.
Nhưng sau khi Hứa Thanh Lãng rửa mặt xong.
Cậu ta lại mở cái gương bên trên bồn rửa mặt, bên trong là một tẩm chứa đồ nhỏ, có chứa rất nhiều mỹ phẩm dưỡng da.
Bộ mỹ phẩm Hoàng Hậu, bộ mỹ phẩm Tôn Hưởng...
Nhìn Hứa Thanh Lãng cầm lên bỏ xuống hết lọ mỹ phẩm này tới lọ mỹ phẩm khác.
Luật sư An còn đang bôi sữa tắm trên người có chút không cam lòng nói:
- Anh còn định bôi bao lâu nữa?
- Ai bảo vừa sáng sớm anh đã vác một người trở về, đánh thức người ta làm gì? Anh không biết ngủ không đủ giấc là thứ ảnh hưởng xấu nhất tới làn da sao?
- ... ... - Luật sư An.
... ... ...
Lão đạo ngồi bên cạnh lão Trương, nhìn lão Trương đã biến thành bộ dạng một người khác, trong lòng lão đạo cũng có chút cảm khái. Mọi người thường nói người tốt không có báo đáp tốt, cũng không biết hiện tại lão Trương nằm trong cục diện này có phải là báo đáp tốt không?
Bởi vì quen biết ông chủ cho nên được ông chủ trợ giúp?
Chẳng qua.
Bất kể như thế nào.
Trong lòng lão đạo vẫn có một lý niệm đơn giản.
Cho dù bản thân đã trải qua cực khổ như thế nào.
Người còn sống.
Là được.
Là còn hy vọng.
Ừm, cho dù thay hình đổi dạng, ngay cả DNA vân tay cũng thay đổi, miễn còn sống là được.
Tiểu Hầu Tử cũng đi đến, nó đội mũ, mặc bộ đồ thời trang trẻ em lão đạo mua cho nó, trong tay còn cầm một cây chùy sắt đồ chơi.
- Hầu Tử, rót cho tao chén trà.
Khỉ nhỏ gật đầu sau đó lại chạy ra ngoài. Chỉ một lát, nó đã cầm ly trà của lão đạo tới. Hầu Tử nhỏ nhắn bình thường không có sức lực như vậy, nhưng tiểu Hầu Tử lại khác với Hầu Tử bình thường.
Nó đã từng là Yêu Hầu, lại tiếp thu túi da của Bàn Sơn Viên có thể thoái hoá trọng sinh.
Còn nữa.
Ngươi đã nhìn thấy Hầu Tử nhà ai còn biết bấm bàn phím điện thoại không?
Lão đạo tiếp nhận ly trà, uống hai ngụm.
Đúng lúc này.
Bỗng nhiên lão Trương đang nằm trên giường lộ ra vẻ thống khổ. Hai tay hai chân lão Trương đang dao động với biên độ nhỏ.
- CMN!
Lão đạo lập tức đặt chén trà xuống, hô lên:
- Lão Trương sắp tỉnh, sắp tỉnh!
Có vết xe đổ của Hứa Thanh Lãng, lại thêm trước đây mỗi lần ông chủ mở ra vô song đều mê man một tuần lễ, lão đạo đã chuẩn bị sẵn tâm tư rằng lão Trương sẽ phải hôn mê rất lâu. Ai biết lão Trương như cát nhân tự có trời giúp, lại có thể có triệu chứng muốn thức tỉnh ngay lúc này.
Vậy mà.
Lão đạo vừa mới hô lên một câu.
Lão Trương trên giường bỗng đánh mạnh tới.
Một tay gắt gao kẹp lấy cổ lão đạo.
Hai chân anh ta cũng quấn lấy thân thể lão đạo.
Hai mắt anh ta nhắm chặt, chau mày, càng không ngừng có mồ hôi lạnh chảy xuống.
Đồng thời.
Anh ta còn đang gấp rút hô to:
- Chạy! Chạy!
- Mấy cô mau dẫn bọn nhỏ chạy đi.
- Nhanh chóng chạy đi.
- Chạy mau! ! !
... ... ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận