Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1381: Xích Khao Mã Hầu (2)

Một chiêu.
Pháp thân của Diêm vương đã bị đánh ngã.
Châu Trạch đứng nguyên tại chỗ.
Bụi đất chung quanh gần như tạo thành thác cát bụi trực tiếp quét tới.
Châu Trạch theo bản năng đưa tay che mặt của mình lại.
Chờ sau khi hơi thở bình thường trở lại.
Thân thể Châu Trạch lắc lắc.
Một đống bụi đất cát sạn rơi xuống.
- Hô...
Là một người mắc bệnh sạch sẽ mức độ nghiêm trọng mà nói, loại trải nghiệm này, tương đối tệ hại.
Nhưng anh lại không thể rời đi, càng không thể lui ra quá xa được.
Anh đang các loại.
Chờ một cơ hội thích hợp.
Chuyện này.
Thật tổn hại quá đi.
Bởi vì ông chủ Châu đang chờ một vị “Bình Đẳng Vương” tiếp theo xuất hiện.
Chỉ tiếc.
Lão Hầu Tử có chút vô cùng dũng mãnh.
Chuyện này không khỏi khiến cho Châu Trạch hơi hơi mang theo ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía vị Diêm Vương đang bị “thủy thủ” đè ở dưới người kia.
(thủy thủ: chỉ một nghề nghiệp; thủy: nước, thủ: tay, thủy thủ ở đây cũng là tay nước)
Chẳng lẽ.
Lần này là anh sao?
...
Tuy nói mở đầu không suôn sẻ.
Nhưng dù sao Diêm Vương gia cũng là Diêm Vương gia.
Một năm trước kh Doanh câu càn quét địa ngục, đúng là đã từng càn quét được bọn họ, nhưng thân phận của Doanh câu cùng phân lượng của anh ấy vốn vẫn đặt ở đó, lại có Bình Đẳng Vương Lục vô tư dâng hiến.
Đối mặt với doanh câu lúc đó, bị đánh gục, thực sự không mất mặt.
Mà giờ khắc này.
Đối mặt với một lão Hầu Tử.
Thực lực thật sự của Diêm vương gia.
Rốt cuộc cũng hiện ra.
- Ông!
Trong khoảnh khắc.
Mưa lớn bắt đầu rơi xuống.
Nước mưa màu đen cuốn theo sức mạnh nguyền rủa không ngừng cọ rửa cả vùng đất này.
Nếu đã nhận biết rõ phẩm chất cấp bậc của đối phương, một điều hiển nhiên, cũng sẽ không cho đối phương có thêm cơ hội dùng nước nữa.
Một phương án là rút sạch nước đi, nhưng phương án này không thực tế, hoàn toàn biến toàn bộ khu vực này thành ngàn dặm hoang mạc, quá gây hại với thiên nhiên rồi.
Một phương án khác chính là làm ô nhiễm toàn bộ nước ở nơi này, chờ sau khi anh ta rời đi, mọi thứ sẽ khôi phục lại như cũ, nhưng ít ra lúc này có thể đảm bảo được, đối phương không cách nào sử dụng được nước ở nơi này nữa.
Nguyên nhân mới vừa rồi trực tiếp bị đánh ngã.
Là bởi vì đối phương không chỉ đơn giản là “khống chế sự vật”, mà là bởi vì, con suối này, lượng nước kia, dưới sự khống chế của ông ta, đã có được hiệu quả tăng cường rất lớn, lực lượng cũng lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của anh ta.
Đương nhiên, ngàn nói vạn nói, nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là: Anh ta khinh địch.
Tay trái buông ra.
Long mạch bắt đầu lăn lộn trên đất, nhưng bởi vì nguyên nhân khí cơ đã bị phong tỏa, không cách nào rời đi được.
“Thủy thủ” vẫn một mực đè cổ của Sở Giang Vương xuống kia đang chậm rãi biến thành đen, cuối cùng, theo pháp thân của Sở Giang Vương bắt đầu phát lực, “thủy thủ” bắt đầu tan vỡ.
Sở Giang Vương đứng lên.
Sở Giang Vương lại biến mất.
Sở Giang Vương xuất hiện ở trước người của lão Hầu Tử.
Sở Giang Vương nâng chân lên.
Lão Hầu Tử vẫn duy trì động tác hai nắm đấm đập trên đất kia.
Nhìn thấy pháp thân của Sở Giang Vương bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt ông ta.
Lão Hầu Tử như thể không bất ngờ một chút nào.
Chẳng qua là rất bình tĩnh mà nói:
- Tôi nói rồi đi, loại người như anh, để ý mặt mũi, bị thua thiệt nhất định sẽ lập tức tìm đường đánh trả lại.
Lão Hầu Tử già rồi.
Già đến mức sắp trở thành cát bụi.
Mấy năm nay toàn dựa hầu tử hầu tôn trên khắp thế giới của ông ta tìm biện pháp kéo dài tính mạng giúp ông ta.
Nhưng trong con ngươi của lão Hầu Tử.
Tia tinh quang kia lại càng ngày càng mạnh mẽ.
Chân của pháp thân của Sở Giang Vương sắp hạ xuống.
Mang theo sức mạnh như sấm sét!
Nhưng mà.
Lại đúng vào lúc này.
Anh ta nghe được một tiếng thở khiến cho anh ta cảm thấy có chút quen thuộc:
- Còn... Nhớ tôi không?
Trong phút chốc.
Một đôi tay xuất hiện ở dưới mặt đất.
Trực tiếp bắt lấy một chân của pháp thân của Sở Giang Vương.
Lúc đôi tay này bao trùm lên.
Hơi thở pháp bắt đầu ngưng tụ,
- Pháp vô tướng, pháp vô lượng, pháp vô bình, pháp vô hưu!
Sức mạnh phong ấn kinh khủng.
Trong giây lát.
Đã phong ấn được liên lạc của pháp thân với thế giới bên ngoài.
...
Đôi mắt của người đàn ông trung niên ở bên cạnh luật sư An bỗng nhiên nhắm lại một phen, giống như là bị cát bay vào mắt vậy.
Luật sư An ở bên cạnh thì kinh ngạc hô:
- Ngã, ngã rồi, lại lật ngược! ! !
Luật sư An nhìn thấy vị lão ca “rất cao” này nhắm hai mắt lại.
Anh ta cũng thở dài.
Aish.
Đúng vậy.
Nhìn cấp trên nhà mình gặp khó khăn thì rất thú vị, nhưng cấp trên nhà mình liên tiếp bị người người ta treo lên đánh, vậy thì rất mất mặt rồi.
Đừng nói là vị lão ca này.
Coi như là luật sư An – người đã rời khỏi thể chế âm ti này đi.
Lúc này cũng đã có chút cảm giác muốn nhắm mắt không nhìn tới nữa rồi.
Trong nháy mắt bản tôn và pháp thân mất đi liên hệ, mới là thời điểm pháp thân suy yếu nhất.
Pháp thân của Sở Giang Vương lại lần nữa ngã rầm trên mặt đất.
Lão Hầu Tử cười “ha ha” một tiếng.
Không khách khí chút nào nhảy lên.
Giơ nắm tay lên thực hiện một hồi Hầu quyền phục vụ với pháp thân mặc quan phục mãng bào màu tím uy nghiêm oai vệ ở dưới người mình.
- Ầm!
- Ầm!
- Ầm!
- Anh nói anh không nhớ tôi?
- Ầm!
- Ầm!
- Ầm!
- Anh nói là anh không nhớ tôi là ai sao?
- Ầm!
- Ầm!
- Lão tử là Xích Khao Mã Hầu… dưới trướng Phủ Quân!
- Ầm!
- Đại nhân, ngài có nhìn thấy không, đám chó khốn kiếp bán chủ cầu vinh này, tiểu Hầu Tử tôi, đập bọn chúng thay ngài!
- Ầm!
- Ầm!
Nhiều lần pháp thân muốn muốn đứng lên.
Nhưng bóng dáng màu đen ở bên cạnh sống chết quấn chặt lấy pháp thân, khiến anh ta không cách nào nhúc nhích được, chỉ có thể tiếp tục bị lão Hầu Tử này đè ở trên người mình hung hăng mà đập.
Khung cảnh này.
Tương đối dũng mãnh nha.
Không có cái loại khí thế “núi lở đất mòn nước chảy ngược dòng”, cũng không có phong độ phóng khoáng “thở một hơi là đi kèm với một thanh kiếm”.
Ngược lại chỉ giống như một quả pháo cũ.
Dùng phương pháp đơn thuần nhất tiếp cận quần chúng nhân dân nhất, phát tiết ra sự buồn bực và phẫn hận của chính mình.
Đấm xuống.
Đấm xuống.
Lão Hầu Tử bắt đầu chảy nước mắt.
- Tại sao lúc trước không chọn tôi, tại sao lúc trước lại không chọn tôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận