Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 857: Chăm chú nghe! (1)

- Con khỉ chết tiệt! Con khỉ hư hỏng!
Lão đạo gọi, nhưng mà không dám quá lớn tiếng.
Bình thường đến giờ con khỉ đều sẽ xuống dưới cùng ông trở về phòng hai người cùng ngủ, nhưng hôm nay sao vậy, cùng ngủ với con chồn ngốc kia sao?
Lão đạo đột nhiên có cảm giác mất mát con lớn rồi không nghe mẹ nữa.
Nhưng vẫn đứng dậy đi tìm kiếm.
Ông lên thang lầu trước, vào trong phòng mình nhìn xem, không phát hiện ra khỉ con.
Khi đi ngang qua hành lang, lão đạo dừng bước trước cửa phòng ông chủ, nhỏ giọng hỏi:
- Oanh Oanh à, cô có trông thấy con khỉ hư hỏng không?
Lão đạo biết lúc ông chủ đang ngủ, Oanh Oanh chỉ nằm bên cạnh, không ngủ.
Nhưng mà.
Một lần này Oanh Oanh lại không trả lời.
Đều đã ngủ rồi sao?
Lão đạo hơi nghi ngờ lắc đầu.
Do dự một chút.
Vẫn giơ tay đẩy cửa phòng ngủ của ông chủ ra.
Trên giường.
Không có một bóng người!
Ủa.
Không phải ông chủ đã sớm đi lên ngủ với Oanh Oanh rồi sao?
Lão đạo chép chép miệng.
Theo bản năng sờ đũng quần.
Sau đó đi tới trước cửa phòng ngủ của Hứa Thanh Lãng, giơ tay gõ cửa:
- Lão Hứa à, mấy người ông chủ đi đâu rồi.
Không có ai đáp lại.
Lão đạo mở cửa.
Thò đầu nhìn vào trong xem.
Trong phòng cũng không có một bóng người.
Ủa.
Kỳ quái nhỉ.
Lão đạo lại chạy đến phòng của luật sư An, luật sư An đang ở Tứ Xuyên, nhưng bé trai ở đây, kết quả trong phòng vẫn không có người.
Trong phòng hồ ly kia cũng không có ai.
Lão đạo cảm thấy không đúng.
Vừa một tay để chỗ đũng quần, chuẩn bị móc súng bất cứ lúc nào... a không.
Chuẩn bị móc là bùa ra.
Vừa đi tới phòng mình.
Lại một lần nữa đẩy cửa phòng mình ra.
Mới đầu thật bình thường.
Sau khi lão đạo đi vào.
Đột nhiên cảm thấy gió thật sự lớn.
Thổi trúng ông đến xoay trái xoay phải một trận, cuối cùng vẫn không thể giữ được cân bằng, đặt mông ngã ngồi trên đất.
“Shhh!”
Lão đạo hít sâu một hơi.
Dưới mông đít này hình như là một đống tảng đá vụn đi.
Đau tê dại này.
Chậc chậc.
Bất chấp đau đớn phía dưới.
Lão đạo mở mắt ra, lập tức ngắm nhìn bốn phía.
Rồi sau đó.
Ông hoàn toàn ngơ ngác.
Ông phát hiện mình.
Đang ngồi trên đỉnh núi của một dãy núi.
Tất cả bốn phía đều là vách núi đen!
- Má nó, tuổi già si ngốc hả!
Lão đạo không biết mình có chứng sợ độ cao gì, trong cuộc đời này của mình, ông từng đi qua núi cao sông lớn thật sự không ít, hiện giờ rất nhiều khu danh sơn phong cảnh cơ bản đều khai phá du lịch và xây dựng nền móng mức độ tương ứng, đi theo bậc thềm lên trên, mệt thì mệt, nhưng thật sự không có tính nguy hiểm gì.
Mà năm đó lão đạo có điều kiện leo núi tốt như vậy, cũng đều chưa từng đến đây đi?
Nhưng trước kia dù leo núi như thế nào cũng sẽ không thể leo lên nơi như thế này, trừ bỏ mười mấy mét vuông đặt chân bên người ra, bên ngoài đều là vách núi đen cao ngất.
Sương trắng còn bên dưới, có trời mới biết được vách núi đen này rốt cuộc cao bao nhiêu.
Lão đạo cũng không dám bò sang bên cạnh nhìn ngắm kỹ gì, độ cao này, hoàn cảnh này, người không bị chứng sợ độ cao cũng biến thành “Sợ độ cao”.
Đây là mộng.
Lại không quản đây có phải là mộng hay không.
Đều đủ dọa người.
Lão đạo cũng không có dũng khí thả người nhảy xuống, kêu to một tiếng:
- Nếu đây là mộng, vậy tỉnh lại đi.
Hoặc là.
Đây do bản thân già rồi si ngốc, xuất hiện ảo giác rồi sao?
Đây thật sự là phản ứng đầu tiên của lão đạo, đây con mẹ nó cửa phòng ngủ nhà mình cũng không phải “Cửa tùy tiện”, vừa mở cửa đi vào bên trong sao con mẹ nó lại chạy đến chỗ này rồi?
Lão đạo ngồi ở đó trầm tư thật lâu.
Cũng không nghĩ được rõ ràng cái gì.
Không phải ông không nghĩ tới đây có thể là do người nào đó bố trí mình, mà bởi vì trình độ của lão đạo có hạn, vẫn thất ự không nghĩ tới trên thế giới này còn có biện pháp “Chỉnh người” như vậy.
Trước kia cho dù có một chút “Đãi ngộ” tương đối cao cũng đều do ông chủ nhà mình đi hưởng thụ, ông chỉ là người đi ngang qua, không thích diễn.
Tay vẫn luôn đặt ở chỗ đũng quần, đó là nơi phát ra dũng khí của đàn ông.
Lão đạo chuẩn bị lấy bất biến ứng vạn biến, ông cảm thấy mình chắc vẫn còn ở trong hiệu sách, cho dù phát sinh chuyện gì, chỉ cần bản thân có thể cắn răng chống đỡ được, không bỏ qua, chờ đám người ông chủ đến giúp một tay là được rồi.
Ông thuộc phái sống vô tư, đã nghĩ thoáng, từ trước đến giờ không cảm thấy bản thân trâu bò bao nhiêu, im lặng sắm vai nhân vật thuộc về mình.
Sau đó.
Qua nửa giờ.
Lão đạo ngồi trên đỉnh núi.
Cảm thấy gương mặt già này đều đã bị gió núi lạnh thấu xương thổi đến sưng vù rồi.
Nhưng vấn đề là.
Tình tiết tiếp theo đâu?
Nguy hiểm gì.
Bóng đen gì.
Dị thú gì.
Đều đã chạy đi đâu mất rồi?
Lão đạo nhất định giữ vững động tác rút bùa ra bất cứ lúc nào, cánh tay đều bởi vì vậy mà cứng ngắc.
Trong lòng có ngàn vạn con thảo nê mã đang chạy nhanh qua.
Đây là cái quỷ gì?
Kéo bần đạo vào đây.
Sau đó ném ở đây không quan tâm đến?
Vậy vì sao không an bài cho bần đạo bãi biển đầy nắng, lại thêm với mấy cô em áo tắm hai mảnh?
Này.
Người đâu.
Người đâu?
Chơi một động tĩnh ra đi.
Mả cha nhà mày chứ.
Đừng lấy bánh nhân đậu coi là lương khô chứ!
Không chơi xem thường người như vậy!
Mày muốn kéo bần đạo vào đây, rồi bị gió thổi chết sao?
Hay khiến tao chết đói? Chết khát?
Này.
Mày nói đi.
Mày đến đây.
Đến quan tâm tao một chút đi!
Tâm tính của lão đạo đã xảy ra biến hóa, bởi vì đây cũng quá bất tiện đi, đây là có chuyện gì chứ?
Ông không biết rằng.
Sau lưng ông.
Vốn có một ngôi miếu.
Nhưng mà hiện giờ.
Không thấy ngôi miếu này.
Mà trong miếu nên có một vị bồ tát mang mặt nạ ngồi đó.
Miếu không thấy nữa
Bồ tát tự nhiên cũng không thấy nữa.
Dựa theo tiết tấu bình thường mà nói.
Bồ tát vốn nên xuất hiện.
Chỉ vào lão đạo:
- Mày mắt mù à.
- Lúc trước lại tin lời của tao!
Nhưng tất cả đều không hề phát sinh.
Toàn bộ tiết tấu giống như đĩa DVD kiểu cũ bị mài mòn, bị xước nghiêm trọng, xuất hiện hoa tuyết dày đặc, không chạy được.
Mà lão đạo.
Vốn nên là nhân vật chính của khu vực này.
Nhưng sau khi nhân vật chính đi đến studio.
Phát hiện trong studio thật sự chỉ có một mình mình.
Tất cả những người còn lại như đạo diễn, vai phụ, ánh sáng, trang phục đều nghỉ phép.
Bạn cần đăng nhập để bình luận