Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1154: Lệnh triệu tập! (2)

Lấy điện thoại di động ra.
Châu Trạch gọi điện thoại cho luật sư An.
Bên kia nhanh chóng bắt máy.
Còn mang theo nghẹn ngào:
- Ông chủ!
Ông chủ, anh vẫn không nỡ bỏ rơi tôi!
- Anh đang đi về hướng nào?
- Tôi đang ở trên đường cao tốc Dương Châu – Thượng Hải nha.
- Ồ, lái xe cẩn thận, đừng lái xe đến mệt nhọc quá.
- ... - Luật sư An.
Cúp điện thoại.
Châu Trạch vỗ tay một cái.
Nói với một đám quỷ sai ở bên cạnh:
- Những người khác ở lại trông nhà, quỷ sai, tất cả đều đi cho tôi!
...
Dương Châu cách Thông Thành cũng không xa, ngồi xe chỉ cần một giờ, hơn nữa lịch trình di chuyển mỗi ngày cũng rất phong phú, cơ bản không cần chờ.
Cũng vì vậy.
Lúc Châu Trạch mang theo năm quỷ sai của tiệm sách đi ra từ trạm đường sắt cao tốc, có lẽ lúc này luật sư An vẫn còn đang lái xe ở trên đường cao tốc đi, chuyện này không thể không nói, thật đúng là mang theo một chút màu sắc của hài kịch đen.
Địa điểm tụ họp không phải là là câu lạc bộ gì đó, mà là ở phòng hội nghị của một quán rượu.
Ông chủ Châu nhớ lần trước lúc tham gia tập huấn do vị phán quan kia tổ chức, mọi người đã đến tập hợp ở trong một câu lạc bộ ở ngoại ô Thượng Hải.
Sau đó, hoàn cảnh thí luyện lại là cung điện lúc trước Thiết hàm hàm đã ở, chẳng qua sau đó, bản thân anh mới vừa từ trong địa ngục đi ra, ở dưới tình huống đói bụng đến cực hạn mà nói, đã coi những quỷ sai đó thành đồ bổ mà nuốt hết.
Bây giờ suy nghĩ một chút còn cảm thấy kinh tởm.
Nhưng lúc đó trong lòng chỉ có một ý nghĩ: Thật là thơm.
Đến quán rượu, trong đại sảnh đã ngồi không ít người, tất cả mọi người trong tiệm sách đều là loại hình bánh quẩy chiên, cũng có thể phân biệt ra được ai là người bình thường, ai là quỷ sai.
Đều giống nhau, bất kỳ quỷ sai nào cũng đều đang quan sát mỗi người ra vào nơi này, dù sao không phải xuất thân từ cảnh sát đặc vụ mặc thường phục, khả năng diễn và ngụy trang của mọi người đều không tốt lắm.
Cũng may, dạo này Dương Châu không xảy ra sự kiện duy trì trật từ gì lớn, nếu không đám người với bộ dạng lén lén lút lút như thế này, nói không chừng lễ tân ở khách sạn cũng muốn gọi điện báo cảnh sát rồi.
- Các người nghỉ ngơi ở đây trước đi, tôi đi lên xem một chút.
Hiển nhiên.
Nếu một bộ đầu như anh đây cũng nhận được lời “kêu gọi” từ đội chấp pháp, như vậy đáng lẽ cũng không chỉ có một mình anh là bộ đầu, những quỷ sai đang ngồi trong đại sảnh này, khả năng rất lớn đều là thủ hạ do những bộ đầu khác mang tới.
Ông chủ Châu đi lên thang máy.
Tiểu loli, trong miệng đang nhai kẹo cao su, nói:
- Lão gia lên rồi, đám người làm người làm gia đinh như chúng ta đây, cứ ngồi ở đây một chút đi.
Ngược lại ba người Lưu Sở Vũ Nguyệt Nha cùng với Trịnh Cường lại đụng phải người quen ở nơi này, đi chào hỏi, bọn họ vốn là quỷ sai ở vùng khác, tuy nói đã bị Châu Trạch thu vào, nhưng trước kia cũng đều thường xuyên “đi làm” ở Tô Châu, Xích Bích và Trường Sa. (đây là tên một huyện của TQ chứ quần đảo Trường Sa là của Việt Nam)
Tiểu loli cùng lão Trương đành ngồi ở một bàn trà bên cạnh, có vẻ hơi vắng vẻ.
Lão Trương là do không có vòng.
Tiểu loli, ngược lại thì lúc trước cô ấy cũng có vòng của mình.
Lúc trước mọi người còn cùng nhau làm nhiệm vụ.
Sau một chuyến đi tới Dung Thành…
- Anh uống chút gì không? - Tiểu loli hỏi.
- Trà hoa cúc đi. - Lão Trương trả lời.
- OK.
Tiểu loli búng tay phát ra tiếng, nói với nhân viên phục vụ quán rượu ở bên cạnh:
- Hai chai Coca lạnh.
...
Đẩy cửa ra.
Đi vào phòng hội nghị.
Sau đó.
Châu Trạch dừng chân ở nơi cửa.
Ở bên trong.
Đại khái hơn mười nam nữ đang ngồi.
Toàn bộ đều là âu phục giày da tiêu chuẩn.
Bản thân anh lại mặc quần áo bình thường đi vào nơi này, trong nháy mắt đã cảm thấy có chút hoàn toàn xa lạ rồi.
A.
Phải trang trọng như vậy sao?
Châu Trạch kéo một cái ghế ra, ngồi xuống, đặt điện thoại di động ở trên bàn hội nghị, cũng không thèm để ý tới những người khác, cứ như vậy tự nhiên cúi đầu xuống chơi điện thoại di động.
Như thế này là do chính chủ còn chưa tới sao?
Đội chấp pháp còn chưa tới?
Đám người của đội chấp pháp kia, cũng sẽ không cố ý mặc âu phục đi đến nơi này.
Châu Trạch thế nhưng đã nhớ đến tính khí của ba thành viên đội chấp pháp mà mình đã giết kia, đũng quần cùng với thứ bên trong đũng quần cũng đã bị mất mà vẫn làm theo ý mình như trước, đủ thấy bọn họ cũng sẽ không theo loại chủ nghĩa hình thức này.
Nhân tiện.
Từ đáy lòng ông chủ Châu còn giơ ngón giữa với mấy bộ đầu đang ngồi chung này.
Đồng thời cũng có nhiều thật đáng buồn.
Nhân viên tầng thấp không dễ dàng nha, bất luận cấp trên phái ai tới, cũng phải coi như lãnh đạo lớn mà nịnh nọt đó.
Chẳng qua cũng không thể trách bọn họ được.
Giống như cuộc trò chuyện lần đó của anh và luật sư An, tại sao bầu không khí ở âm ti lại kém như vậy, làm cho loại hình thức như Trương lão đầu cùng Canh Thần ngược lại thật đúng là lông phượng sừng lân, phóng tầm mắt nhìn khắp, tất cả rõ ràng đều là một màu đen thui như An Bất Khởi chỉ là mức độ khôn đồng đều mà thôi.
Lúc đó, luật sư An trả lời rất thú vị, anh ta nói, ông chủ anh không giống với chúng tôi, anh có chỗ dựa, anh có plug-in, mà đám người như chúng tôi đây, là người leo lên từng bậc một từ lúc sống cho tới lúc chết.
Từ lúc vào cửa đến bây giờ.
Trong lòng ông chủ Châu thật đúng là đã xẹt qua vô số ý nghĩ.
Bình thường anh rất ít xã giao.
Lúc trước rất ít, bây giờ càng ít hơn.
Dường như anh không quen bất kì ai trong những bộ đầu cùng cấp khác, bất luận xa gần, đều không có gì trao đổi với nhau, cũng không có hỏi thăm sức khỏe ngày lễ ngày tết gì đó.
Đột nhiên lại tụ tập một lần như thế này, thật đúng là có nhiều cảm xúc khác lạ.
Ồ.
Sao không ai nói chuyện hết vậy?
Châu Trạch ngẩng đầu lên.
Nhìn bốn phía.
Phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn mình.
- Các người tiếp tục đi nha, bọn họ vẫn chưa tới sao? Tôi ở Thông Thành.
Châu Trạch tự giới thiệu bản thân.
Sau đó.
Phát hiện mọi người vẫn đang nhìn mình.
Làm gì vậy?
Vòng quỷ sai của Thông Thành nổi tiếng như vậy sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận