Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1422: Chuyện gì cũng bất quá tam! (1)

Suy nghĩ một chút.
Chết vào đêm trước khi thắng lợi là một chuyện cực kì bi kịch.
Những chuyện còn bi lịch hơn chuyện này.
Thật ra thì chính là chết vào đúng ngày thắng lợi đó.
Thường thị cảm giác bản thân không cần làm gì là được rồi.
Cứ quan sát như vậy mà thôi.
Hiện tại Thái Sơn Vương rất thống khổ.
Anh ta cảm nhận được một loại nghiền ép đến từ phương diện huyết mạch.
Anh ta lúc đầu, mặc dù có thể đạt được vị trí Diêm La, cũng coi là thủ đoạn mà âm ti dùng để trấn an những người ở thời đại trước.
Tuy vậy.
Thật ra thì thực lực của hắn.
Cũng sẽ không kém những Diêm La còn lại quá nhiều, nếu không thì bùn nhão cũng không thể trát lên tường được, cũng không thể ngồi vào vị trí này được.
Nhưng vấn đề chính là ở chỗ, truyền thừa của anh ta và năng lực của anh ta, tất cả đều kế thừa từ hệ thống Phủ Quân, mà khi Đệ nhất – người đã thành lập nên hệ thống này - xuất hiện, anh ta thức ự không còn biện pháp nào khác.
Coi như là dồn hết sức bú sữa đập tới, cũng chỉ có thể như đập vào trên bông vải mà thôi.
Mà Đệ nhất.
Lại có thể ăn hắn đến sít sao.
Trên đường tới đây.
Ông chủ Châu từng hỏi Đệ nhất, tại sao hết lần này tới lần khác lại muốn chọn Thái Sơn Vương?
Do ngài bắt đầu, nên phải do anh ta kết thúc sao?
Chủ nghĩa lãng mạn lại mang theo chút màu sắc duy mỹ và máu tanh sao?
Đệ nhất trả lời rất đơn giản:
- Tôi có thể đánh thắng được anh ta.
Rất thực tế.
Thực tế đánh sập hết tất cả mọi ảo tưởng.
Đệ nhất bắt đầu khinh bỉ chút xíu sâm núi già mà mấy còn lông que còn sót lại này.
Nói đi, chỉ một chút ít như thế này thì làm gì được chứ?
Nhiều lắm là đủ cho ông ta giữ được một hơi thở chạy đến trước mặt Địa Tàng Vương mà thôi.
Sau đó thì sao?
Hết hơi nha…
Bộ ông ta có bệnh sao.
Cố ý chạy đến trước mặt Địa Tàng Vương chết một lần cho người ta nhìn sao?
Tôi tự sát ở ngay trước mặt ông.
Tới để hỏi rốt cuộc Địa Tàng Vương Bồ Tát ông có sợ hay không, có sợ hay không!
Cho nên.
Chuyện mà Đệ nhất đang làm, giống như chuyện mà Doanh câu đã làm lúc trước vậy.
Xe đã khởi động ở trên đường rồi, vì đạt được mục đến, lúc đi trên đường phải thêm dầu một phen.
Mà Thái Sơn Vương, chính là trạm xăng dầu ở ven đường đấy.
Chẳng qua là, chuyện mà Đệ nhất bất đắc dĩ là, Doanh câu, chẳng qua là chiếc ly bị nứt một đường, tuy tình cảnh chật vật, nhưng chắp chắp vá vá còn có thể chấp nhận tạm dùng một chút.
Ông ta không giống vậy, ông ta là kiểu một chút cặn bã cũng không còn, thật ra thì đã sớm chết đến tám đời, lần này, đơn giản chỉ là đi ra ngoài hóng mát một chút, nhân tiện, học tập theo Hầu Tử nhà mình một phen.
Trước khi chết, làm ầm ĩ một trận.
Địa ngục hôm nay.
Đã định trước là không được yên ổn rồi.
Vốn là một chuyện trang nghiêm thần thánh, hoặc có thể nói là một cảnh tượng hoành tráng đã được phủ thêm một tấm màn che chủ nghĩa hắc ám ở bên trên.
Đầu tiên là Doanh câu đến một lần.
Sau đó Đệ nhất lại đến một lần nữa.
Cưỡng ép chơi cho không khí của lễ ăn mừng của người ta không còn chút nào.
Mặt mũi của chủ nhà, bị xé nát đến không còn chút gì nữa rồi.
Thái Sơn Vương té quỵ ở dưới đất.
Lòng bàn tay của Châu Trạch vẫn còn chụp ở trên trán của Thái Sơn Vương.
Ngay sau đó.
Phóng lên cao.
Một sợi giống như tơ lụa màu trắng bị kéo ra từ vị trí mi tâm của Thái Sơn Vương.
Càng kéo ra càng nhiều.
Càng rút ra càng dài.
Trên trời.
Xuất hiện một luồng bạch quang thật dài.
Trên đất.
Thân thể của Thái Sơn Vương trực tiếp té ngã ở trên đất, hai mắt vô thần.
Sợi giống như tơ lụa màu trắng kia là bổn nguyên của Thái Sơn Vương.
Bị kéo ra phía sau.
Giống như là đường đuôi khói trắng phun ra từ tên lửa vậy.
Hôm nay, bầu trời trên địa ngục thật sự là cực kì đặc sắc.
Đầu tiên là mặt trăng rớt xuống.
Sau đó trên trời xuất hiện từng sợi gân xanh bao trùm lấy cả bầu trời.
Ngay sau đó.
Là ráng chiều màu đỏ nhuộm đỏ cả một mảng nhỏ trên bầu trời.
Cuối cùng.
Một tia sao băng bắt đầu kéo dài kéo dài rồi lại kéo dài…
Đáng tiếc là địa ngục không có đài thiên văn, bởi vì trong vô số năm tháng trước đó, bầu trời bên trên địa ngục đều có vẻ vô cùng nhàm chán, nhưng đoán chừng sẽ có không ít “quỷ” sẽ nhớ một ngày này đi.
Chờ đợi trăm năm ngàn năm sau này.
Trong lúc đám quỷ bên trong địa ngục bàn luận lại trận phong vân ngày hôm nay.
Mở đầu chính là.
Náo nhiệt.
Ngày hôm đó.
Sao trời rơi xuống, bầu trời vặn vẹo, sương mù màu máu tràn ngập, sao chổi rơi xuống đất...
Thế nhưng ông chủ Châu không có nửa phần giác ngộ rằng bản thân có thể sẽ trở thành lịch sử.
Vừa bay vừa… tán dóc với Đệ nhất.
Đừng nói.
Sau khi đã có thói quen tranh cãi với Doanh câu.
Phía bên chỗ Đệ nhất thật sự là dễ nói chuyện hơn nhiều.
Hoặc là.
Cũng bởi vì nguyên nhân Đệ nhất thật sự đã cô đơn quá lâu rồi, ông ta cũng thấy nói chuyện, hoặc có lẽ là, đang ở vào khoảnh khắc trước lúc bản thân kết thúc, muốn nói thêm vài lời.
Sau này, không còn cơ hội nữa rồi.
- Đứa trẻ chẳng ra gì kia của tôi, như thế nào rồi?
- Ai chứ?
Vừa có một người bị ông rút ra chơi rồi.
- Chính là cái người ở dương gian kia.
- Người thật sự rất tốt, thích giúp đỡ người khác, lấy việc giúp người làm niềm vui, thánh mẫu.
- Nó còn chưa biết nó là ai sao?
- Không biết.
- Cũng đúng, nó thiếu nợ quá nhiều người rồi, theo bản năng muốn bồi thường đi.
- Thật ra thì tôi càng cảm thấy, ông ta đã chết rồi, ông ta bây giờ, là một người cô đơn mà thôi.
Lão đạo chính là lão đạo, ít nhất, ở trong mắt Châu Trạch thì chính là như vậy.
Mặc dù đã rất nhiều lần ông chủ Châu muốn lão đạo triển khai nghiệp vụ chuyến đi chơi Thông Thành một ngày, nhưng nếu để cho Châu Trạch đi chọn, là muốn một lão đạo hay là muốn một vị đời cuối cùng, nhất định là ông chủ Châu sẽ không chút do dự mà lựa chọn lão đạo.
Bởi vì đã từng có những trải nghiệm giống nhau, cho nên mới càng hiểu được người kia tốt như thế nào đi.
- Anh thật sự nghĩ là như vậy?
- Đúng vậy.
- Rất thú vị.
- Thú vị?
- Rất tốt.
- Rất tốt?
- Phải nhanh hơn một chút nữa, nếu không sẽ không kịp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận