Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 661: Mở ra một... sinh lộ!

Gần đây, nhiệt độ bên phía khu kinh tế đồng bằng sông Dương Tử giảm rất mạnh, tuy nói Giang Nam là nơi bốn mùa rõ ràng, nhưng sự rõ ràng này thật ra cũng không rõ tới chỗ nào.
Không thể sánh với Dung Thành giàu tài nguyên thiên nhiên, nhiệt độ thoải mái đông ấm hè mát, cũng không thể mãn nguyện như một số khu vực ở phía bắc, có thể lắp hệ thống sưởi hơi trong nhà.
Cấp ấm quy mô lớn đã là chuyện thường ở nơi ấy, nhưng vẫn chưa được phổ biến đến nơi này, mà bên này mùa đông ướt lạnh, cuộc sống của người dân cũng càng gian nan hơn.
Nếu chỉ nhìn nhiệt độ không khí có thể không nhìn ra điểm gì, nhưng lạnh lẽo chân chính phải để con người tới tự cảm nhận.
Lão đạo vừa run rẩy tay chân vừa đi trên đường phố.
Đời này lão vào nam ra bắc, số nơi lão từng đi qua nhiều không đếm hết, sóng to gió lớn gì cũng đã từng gặp, chỉ là bộ xương này… Muốn không thừa nhận mình già cũng không được.
Lão cũng dần thích nơi khí hậu ôn hòa một chút.
Lão từng có lần tới Phật sơn ở Quảng Châu sống một thời gian dài, nhưng hiện tại lão lại khó có thể chịu nổi khí lạnh nơi đây.
Vùng Giang Nam sông nước mà lão từng nghỉ chân, nhưng vẫn không cách nào yêu quý nổi.
Lão từng định tiếp tục ở lại Dung Thành.
Vậy mà ngày vui ngắn chẳng tầy gang.
Hơn một năm trước, đoán chừng hai ngày trước biến cố đêm 30.
Khiến Dung Thành phồn hoa như gấm trong nháy mắt hóa thành bọt nước.
Chẳng qua lão đạo vẫn vui vẻ, đồng thời cũng thuộc phái dễ thoả mãn, lại nói, không quan tâm đi đến chỗ nào, ven đường luôn có đám chị em trượt chân chờ đợi lão tới quan tâm săn sóc.
Mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ, thiên hạ thùy nhân bất thức quân.
Ở chỗ lão đạo.
Nó được diễn dịch theo nghĩa khác.
Một trận gió rét thổi tới.
Lão đạo rụt cổ.
Nhưng vẫn dừng bước.
Phía trước là bảng hiệu một tiệm nhỏ.
Rơi vào trong mắt lão.
Dĩ nhiên là một tiệm chụp ảnh, rất nhỏ, cũng rất chật chội.
Phần lớn người khi nhắc tới Thượng Hải đều nghĩ tới nhà cao cửa rộng, ngựa xe như nước, cùng với giá phòng khiến cho người ta khiếp sợ.
Thật ra.
Thành thị có lớn hơn nữa, có ngăn nắp hơn nữa, tất nhiên cũng sẽ có nơi trông rất bình dị như thế này.
Tỷ như đường nhỏ này, thật ra lái xe tới vị trí cách đây không xa, sẽ tới khu phồn hoa tòa nhà mọc như nấm, nhưng ở đây lại có vẻ hơi bủn xỉn mất tự nhiên.
Có người ngăn nắp xinh đẹp ở tòa thành thị này, đương nhiên cũng càng có nhiều người khom người mà hèn mọn sinh tồn ở chỗ này.
Trong lòng lão đạo không hề cảm thấy đau lòng khi ông chủ ngày trước của bản thân lại ủy thân vào nơi này.
Lão biết rõ, dường như ông chủ tiền nhậm vốn thích nhịp điệu này.
Năm đó ở Dung Thành, chẳng phải ông chủ cũng tìm một khu thành cổ địa giới như vậy mà mở tiệm của chính mình sao?
Khác với ông chủ đương nhiệm của mình.
Bàn về có tiền.
Ha ha...
Ông chủ đương nhiệm không có tiền, sẽ kêu người trong tiệm lấy ít tiền âm phủ ra đốt.
Mà ông chủ thượng nhiệm không có tiền, sẽ chỉ ra một vị trí, để mình đi tới đào một rương vàng ra.
Việc làm ăn của tiệm chụp ảnh lạnh tanh.
Lạnh tanh không khác gì phòng sách ở phố Nam.
Thiết bị bên trong cũng rất cổ xưa.
Nhưng có thể tính là được sắp xếp sạch sẽ ngăn nắp.
Khi lão đạo đi vào thì.
Một tiếng mèo kêu khiến lão kinh động.
Ngẩng đầu nhìn lên.
Phát hiện trên kệ có một con mèo trắng đang nằm.
Bộ lông kia.
Giống như tơ lụa, mềm mượt vô cùng.
Chỉ là trong mắt mèo mang theo chút lười biếng.
- Ha, Phổ Nhĩ, còn nhớ bần đạo không?
Lão đạo chỉ chỉ bản thân mình.
Mèo trắng vươn móng vuốt.
Rất qua loa mà quơ quơ.
Ý là hiểu rồi.
Mày cút đi.
Lão đạo lơ đễnh, lão hiểu rõ tính tình của con mèo này, từ trước đến nay vốn rất thanh lãnh.
Muốn đưa tay vuốt ve nó.
Nhưng ngẫm lại, hay là thôi.
Chờ khi lại đi vào sâu hơn một chút, nhìn thấy tình cảnh trong phòng.
Một người đàn ông đang ngồi.
Người đàn ông mặc áo lông màu đen, ngồi trên ghế, đang cầm bút vẽ tranh.
Thứ anh ta vẽ là cầu nhỏ chảy nước.
Cũng không phải tràng diện rộng lớn gì.
Ngược lại tràn đầy một luồng khói lửa.
Nhìn bóng lưng này.
Lão đạo có vẻ hơi thổn thức.
Nhưng nếu lão hữu gặp lại, cũng không thể khóc sướt mướt, phải cười, phải vui mừng, lão đạo không phải loại sinh viên hai ba mươi tuổi, chuyện như sinh ly tử biệt, đời này lão đã thấy không ít.
- Ông chủ, tôi tới rồi.
- Ngồi.
Người đàn ông vẫn đang tiếp tục vẽ tranh.
Lão đạo ngồi xuống bên cạnh, hỏi:
- Ông chủ, mắt ông chủ khỏi rồi sao?
Người đàn ông vẽ xong hai bút cuối cùng.
Sau đó lại buông bút xuống.
Xoay người lại.
Đưa tay cầm lấy ly giữ ấm của mình.
Lão đạo vẻ sợ hãi cả kinh.
Lại nhìn thấy hai mắt người đàn ông này nhắm chặt, không dùng kính mác che lấp, cũng không quấn băng vải gì…
Nhưng vẫn không mở mắt ra.
Trước đó.
Là anh ta đang nhắm hai mắt vẽ tranh.
- Ông chủ, ánh mắt ông chủ còn chưa... ...
- Nhắm hai mắt, trái lại có thể nhìn càng rõ ràng hơn.
Người đàn ông lơ đễnh, có vẻ rất hào hiệp, cũng không vì mù mắt mà hối hận điều gì.
Đứng dậy.
Cầm lấy ghế đẩu bản thân mình mới vừa rồi ngồi lên.
Nói:
- Đi ra ngoài ngồi đi, bên trong lạnh lẽo.
Lão đạo cũng lập tức đứng dậy theo.
Ngay sau đó.
Hai người cùng nhau ngồi ở cửa.
Mỗi người ngồi trên một băng ghế nhỏ.
Bắt đầu phơi nắng mặt trời sưởi ấm.
Lão đạo chịu không nổi cảm giác này.
Tuy rằng lão là một lão nhân đã bảy mươi.
Nhưng lão không quá thích tình cảnh an tĩnh tường hòa.
Ngược lại hai đời ông chủ của mình.
Dường như đều có chấp niệm rất sâu với chuyện phơi nắng mặt trời.
- Ông chủ, vì sao ông chủ lại mở tiệm chụp ảnh?
Đầu năm nay.
Ngoại trừ người thỉnh thoảng cần chụp vài tấm ảnh thẻ làm giấy tờ chứng minh cách loại, cũng không còn mối làm ăn gì, phần cứng và phần mềm của các tiệm chụp ảnh lớn, không phải thứ mấy tiệm chụp ảnh nho nhỏ có thể sánh được.
- Nơi này bắt sáng tốt.
- ... ... - Lão đạo.
Đúng rồi.
Đúng rồi.
Lý do này thật sự rất giống ông chủ.
Nghĩ đến nếu trước đây nơi này là tiệm uốn tóc mát xa, chỉ cần nó bắt sáng đủ tốt, chắc chắn ông chủ cũng sẽ mua lại.
Dù sao thì.
Ông chủ cũng không định thật sự kiếm tiền dựa vào việc mở tiệm.
Lão đạo chưa nói nguyên nhân bản thân tới Thượng Hải.
Người đàn ông cũng không hỏi.
Hai người cứ ngồi ở chỗ này.
Phơi nắng nửa buổi chiều.
Mà lúc này.
Xa xa cuối phố Đường Thi đi tới.
Cô ấy mặc rất mộc mạc, áo lông màu đỏ, quần jean, lại thêm một chiếc khăn quàng cổ.
Thoạt nhìn.
Hệt như người phụ nữ của gia đình
Ngược lại thật không giống với người thích trang điểm và tịnh lệ khi mới gặp ở Dung Thành trước đây.
Trong tay cô ấy xách theo đồ ăn mới mua.
Lão đạo liếc nhìn.
Ách.
Một túi lớn lại chỉ có mì thịt bò dưa chua Lão Đàn, còn là loại trên bao bì có Uông Hàm.
Khóe miệng lão đạo giật giật.
Người đàn ông bên cạnh lại nói:
- Ăn chung một bữa đi.
- Được.
Cơm được nấu rất nhanh.
Lão đạo cũng xấu hổ tán thưởng Đường Thi hiền lành.
Dù chỉ nấu mì ăn liền.
Nhưng lão đạo vẫn sợ bị đánh.
Bởi vì ba người.
Cho nên bọn họ bưng nồi ra.
Lại lấy thêm ba cái bát.
Ba đôi đũa.
Một chiếc muôi chung.
Chỉ đơn giản như vậy.
Lão đạo múc thêm một chén nữa.
Ăn vài miếng.
Muốn khen một tiếng "ăn ngon thật".
Nhưng ngẫm lại, hay là thôi.
Đối với lão đạo, không tìm được cơ hội để vỗ mông ngựa khiến lão cảm thấy khó chịu vô cùng, nhưng lão cũng không thể vuốt mông ngựa mà nghe như cất lời châm biếm, đúng không?
Chẳng qua.
Thực sự.
Một bàn "cơm nước" này.
Quả thật không cách nào so sánh với phòng sách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận