Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 944: Pháp thú mới! (1)

“Phốc” một tiếng.
Hoa Hồ Điêu té xuống đất.
- Lúc trước anh và cô ấy không phải là…
- Ba!
Một cái tát của Châu Trạch đập vào trên mặt của Giải Trãi.
Mặt của Giải Trãi cũng bị tát đến mức lệch đi.
Lời tiếp theo.
Cũng bị ngăn chặn.
...
- Cái cô ấy này, hình như không phải vật báu của anh ấy rồi.
Lão đạo tiến vào trạng thái ăn dưa, cực kì nhiệt tình.
Bình thường ở trên Weibo chờ ăn dưa, ngôi sao này đi lệch, minh tinh đó come-out.
Những dưa kia.
Đều không xưa bằng một phần dưa trước mắt này nha.
Đây là dưa của cổ thần thứ thiệt nha!
- Thực sự không phải.
Luật sư An nói đến đương nhiên.
- Vậy cô ấy kia, rốt cuộc là ai đây?
- Cô ấy là ai, tôi không biết, tôi chỉ biết một chuyện.
- Chuyện gì?
- Chờ lát nữa sau khi lão Trương tỉnh lại, mặt của anh ấy sẽ rất đau.
Lão đạo há hốc mồm, có chút ngoài ý muốn nói:
- Anh nói rất có đạo lý.
...
Công việc của sát bút, lúc này cũng tiến vào giai đoạn kết thúc, thân thể và linh hồn của Giải Trãi đã bị sát bút xâm nhập hoàn toàn, một tấm lưới đánh cá màu hồng hiện lên trên người của Giải Trãi.
Giải Trãi lè lưỡi, liếm môi một cái, nửa bên mặt của anh ta, đã sưng lên, nhìn qua rất chật vật.
Dù sao đây cũng không phải là thân thể của anh ta.
Hơn nữa.
Ở trước mặt người đàn ông trước mắt này.
Anh ta dường như không có một chút tôn nghiêm nào.
Cho nên.
Anh ta cũng không có gì phải tức giận.
- Thật ra thì, ngược lại mày có thể cầu xin tao, có lẽ, lần này, tao có thể dừng lại.
Bàn tay của Châu Trạch đặt ở trên bụng của Hoa Hồ Điêu.
Tiếp tục đè xuống một cái.
Năm dấu tay lưu lại ở trên bụng của Hoa Hồ Điêu.
Thân thể Hoa Hồ Điêu chẳng qua chỉ run lên.
Không có chuyện đau đến kêu la om sòm.
Thậm chí còn phát ra một tiếng rên khẽ.
Ngay sau đó.
Châu Trạch đứng lên.
- Tôi nghiêm túc nói với anh, lần này, tôi nói không...
- Con người… vì… cái… gì… lại… phải… đòi hỏi… súc… sinh…
- ... - Giải Trãi.
Trên mặt Giải Trãi lộ ra một vệt nụ cười tự giễu.
Nói:
- Tôi biết rồi, cho tới bây giờ anh đều chưa từng coi trọng tôi, bao gồm lúc tôi đến địa ngục, lúc tôi tuyên đọc tội trạng ở trước mặt anh lúc trước.
- Anh.
- Cho tới bây giờ đều chưa từng coi trọng tôi!
Ở thời kỳ thượng cổ, con người so với con người của hiện tại, hoàn toàn không giống nhau.
Phân chia chủng tộc hiện tại, phân biệt thành trắng, đen và vàng, nhưng ở thời kỳ đó, nhân tộc cùng với các chủng tộc yêu thú còn lại là quan hệ đối kháng, loại cảm giác ý thức cá nhân, cao hơn so với hiện tại.
Châu Trạch không trả lời.
Ánh sáng rực rỡ trong mắt Giải Trãi bắt đầu từ từ tiêu tan.
Trên người xuất hiện một chùm ánh sáng trắng.
Ánh sáng trắng đang tróc ra.
Tầng ở trên cùng nhẹ nhàng tách ra rồi rời đi.
Hóa thành cát bụi.
Toàn bộ những thứ còn sót lại rơi vào bên trong bộ thân thể này.
Trong khoảnh khắc.
Tất cả những tơ máu do sát bút lưu lại trên cơ thể của lão Trương, toàn bộ đều bị lấy đi.
Nhưng sát bút.
Vẫn ở lại bên trong cơ thể của lão Trương.
Châu Trạch xoay người.
Một cước đá bay Hoa Hồ Điêu nằm ở bên chân mình.
- Đùng!
Hoa Hồ Điêu đụng vào trên quầy bar, lại rớt xuống, sức sống của tiểu gia hỏa quả thật ương ngạnh, hôm nay liên tục bị giày xéo nhiều lần như vậy, cũng đã thành ra như vậy, lại còn chưa tắt thở.
Châu Trạch đi về hướng đám người tiệm sách bên này.
Luật sư An vốn đang ngồi trên ghế cùng với lão đạo.
Đột nhiên có một loại cảm giác rất bối rối.
Tay của mình nên để ở đâu?
Chân của mình nên sắp xếp như thế nào đây, nên là chữ bát hay hướng vô trong hay hướng ra ngoài? (nguyên văn là “nội bát hay ngoại bát”)
Nụ cười trên mặt của mình nên sắp xếp như thế nào cho thích hợp đây?
Là dè dặt một chút hay là trực tiếp thiểm?
Mọi người đều biết.
Người đang đi tới trước mắt là người nào!
Châu Trạch trước đi tới trước mặt lão đạo.
Từ trên cao nhìn xuống.
Nhìn lão đạo.
Lão đạo chỉ có cảm giác mình chân có chút mềm nhũn, còn may bây giờ bản thân đang ngồi trên ghế, nếu không thật sự có khả năng lão sẽ xụi lơ luôn rồi.
Mẹ thật chứ.
Lúc trước vị này đi ra ngoài là đi ra bình thường.
Ông chủ cũng thường thả anh ấy ra ngoài.
Nhưng cũng chưa có một lần nào giống hiện tại.
Còn cố ý chạy đến trước mặt những vai quần chúng như chúng tôi đây nữa.
- Đứng lên!
Luật sư An bỗng nhiên đứng lên.
Hơi khom người.
Tươi cười sùng bái trên mặt đầy chân thành.
Giống như còn muốn đi lên hai tay nắm lấy tay lãnh đạo, lại than thở tay lãnh đạo thật ấm áp một chút, nhưng hai tay vừa mới giơ lên, lại buông xuống.
Anh ấy.
Không dám!
Vị trước mắt này.
Thế nhưng là boss đứng đầu tiền nhiệm của địa ngục nha!
Quần chúng bên cạnh đứng lên, lão đạo đột nhiên cảm giác được bản thân còn ngồi, rất không thích hợp, lập tức hơi nhổm cái mông lên, muốn đứng lên, kết quả dưới chân lảo đảo một cái, trực tiếp té xuống đất, quỵ ở trước mặt Châu Trạch.
Châu Trạch hít một hơi.
Đáy mắt lộ ra một chút thất vọng.
Sảo túng tức thệ. (thành ngữ, ý nói thời điểm hoặc cơ hội sẽ dễ dàng trôi qua)
Vị này.
Nhìn thế nào.
Cũng không bằng cửu tiểu chỉ hiện đang ở trong địa ngục kia nha…
Lão đạo lập tức bò dậy.
Vịn vào quầy bar.
Từ từ đứng lên.
Có chút ngượng ngùng, cũng có chút lấy lòng nhìn Châu Trạch.
- Ông chủ… không đúng, ông chủ lớn, không đúng…
- Chủ của ông chủ. - Luật sư An ở bên cạnh nhắc nhở.
- A, chủ của ông chủ…!
Lão đạo chợt nghiêng đầu qua, trợn mắt liếc nhìn luật sư An.
Nhìn lão đạo ở trước mắt.
Châu Trạch lười nói nữa.
Anh vốn chỉ muốn nói vài lời.
Nhưng chỉ cảm thấy người trước mắt này, thật sự là làm cho anh có chút… không còn lời nào để nói.
Ngay sau đó.
Châu Trạch nhìn về phía luật sư An.
Trong nháy mắt luật sư An cảm thấy tất cả đèn pha trên toàn thế giới đều đang chiếu vào trên người của mình.
Adrenalin của anh ấy bắt đầu tiết ra một cách nhanh chóng.
Trong nháy mắt cả người đi về phía đỉnh cao nhân sinh!
Từ cổ chí kim.
Bao nhiêu Tuần Sứ của Âm ti.
Có được may mắn đứng ở trước mặt vị này.
Đơn độc hưởng thụ ánh mắt chăm chú của vị trước mắt này.
Trừ An Bất Khởi anh ấy ra.
Còn có ai!
Bạn cần đăng nhập để bình luận