Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 974: Chuyện từ trước tới nay chưa từng xảy ra! (1)

Châu Trạch châm điếu thuốc, đứng bên cạnh với lão Trương, dùng ngón tay đang kẹp điếu thuốc chỉ về phía ông lão mũi đỏ ở trước mặt, nói:
- Đụng phải lúc nào?
- Mới được không lâu, tôi còn đánh một trận với ông ta.
- Không mất mặt chứ?
- Đè ông ta trên đất đánh cho một trận.
- Vậy thì tốt.
Một tuần sứ, dùng cách nói của luật sư An mà nói, tuần sứ giống như cá trong đại dương, lên dương gian giống như là cá lên bờ, trực tiếp bị áp chế năm phần, hơn nữa còn có nhiều phương diện phải cố kỵ như vấn đề thân thể vân vân.
Lão Trương có gia hỏa Giãi Trãi sau lưng.
Đánh một tuần sứ.
Vấn đề không lớn.
Lui một vạn bước mà nói, Giải Trãi ở bên trong, sát bút ở bên ngoài, coi như lão Trương ngồi xổm ở nơi đó một mực chịu đòn, bạn cũng rất khó đánh vỡ được cái mai rùa đó.
Ông lão mũi đỏ đã chú ý tới Châu Trạch rồi.
Ngay sau đó.
Giống như nhìn thấy kho báu.
“Ông” một tiếng.
Nhảy lui về phía sau mấy bước.
Công việc đã xong.
Bày ra một thủ thế.
Quát nhỏ:
- Thu!
Một tấm lưới màu đen xuất hiện.
Trực tiếp bao phủ con sư màu đen.
Sư tử màu đen lộ ra vẻ mặt hoảng hốt, nó không sợ bị đánh, người trẻ tuổi ở phía sau kia đã đánh nó bao lâu, nó cũng không có vấn đề gì, nhưng nó cũng không dám để cho bản thân bị dính bẫy.
Con sư tử này, từ lúc vừa mới bắt đầu thì đã biểu hiện ra một loại phong thái rất có tư chất!
- Rống!
Rít lên một tiếng.
- Mày rống đi, mày cứ kêu đi nha, mày có kêu rách cổ họng cũng không có ai để ý tới mày!
Ông lão mũi đỏ cũng cảm thấy có chút hiếu kỳ.
Ông ta đang đặc biệt muốn khoe khoang trước mặt lão Trương.
Đặc biệt muốn đắc ý ở trước mặt lão Trương.
Bạn nói xem, con hàng này cũng không phải đại mỹ nữ quốc sắc thiên hương gì đó.
Ông ta có loại tâm trạng này rốt cuộc là muốn làm cái quái gì?
Chẳng lẽ sau khi ông ta bị nhốt mấy năm, tâm tính lệch lạc rồi?
Con mẹ nó tất cả đều là tại tên An Bất Khởi khốn kiếp đó!
- Lão già này, rất thú vị nha.
Châu Trạch nhả ra một vòng khói.
Lão Trương gật đầu một cái.
Ai ngờ được.
Thế nhưng vào lúc này.
Vị trí vốn là ngói vụn.
Bỗng nhiên nổ tung một trận.
Phía dưới lún xuống!
Mọi người nhìn về phía bên kia, phát hiện nơi đó lại còn có một căn phòng ngầm dưới lòng đất!
- Grào!
Một tiếng sư hống.
Từ tầng hầm kia truyền ra.
Ngay sau đó.
Một con sư tử màu đen từ dưới đó chạy ra.
Vẫn là cái loại đạo cụ của người múa sư này.
Nhưng con sư tử này lại nhìn không ra bất kỳ cảm giác “đạo cụ” nào.
Bộ dáng rất sống động.
Thật giống như là đang còn sống vậy!
Trên người con sư có rất nhiều chỗ bị tàn phá, có rất nhiều chỗ hư hỏng, một vài vị trí, còn có lỗ thủng.
- Grào!
Sư tử lại phát ra ra một tiếng rống lần nữa, phóng về phía bức tranh thủy mặc đang bị bao vây kia.
Thế tới hung mãnh.
Thật là làm người ta hoảng sợ!
- Đệt con mẹ nó, đây là 'nhục thân' ban đầu của nó!
Ông lão mũi đỏ theo bản năng lên chuẩn bị chặn trước.
Vào lúc này, không thể để cho chúng nó tụ hợp với nhau được!
Nhưng mà.
Lão già mới vừa rồi còn đứng ở nơi đó.
Còn không chờ con sư tử kia xông lên.
Trong nháy mắt, trước mắt ông ta đã xuất hiện một bức tranh rộng lớn.
Trong bức tranh này.
Thương pháo như mưa.
Có một lão già, trên mặt là máu, vẫn cười ha hả đánh cồng như trước.
Ông lão ở bên cạnh, một ông lão tóc trắng chỉ còn lại một tay, một tay chống giữ đầu sư tử, tiếp tục vũ động lắc lư.
Nhất là đôi mắt của con sư tử đó.
Lại còn đang chớp.
Mang theo một loại chế giễu và khinh thường!
Hai ông lão.
Đồng thời đều đang cười.
Đồng thời đang cãi nhau.
Xa xa.
Khói súng tràn ngập.
Từng nhóm quân nhân mặc quân phục màu sắc không giống nhau từ từ áp sát tới gần bọn họ.
- Phốc!
Lúc này ông lão mũi đỏ phun ra một ngụm máu tươi, cả người “bạch bạch bạch” lui về sau rất nhiều bước, cuối cùng cũng không chế được nữa, trực tiếp đặt mông ngã ngồi trên mặt đất.
- Đệt con mẹ...
Ông lão mũi đỏ muốn mắng người.
Nhưng lại không mắng nữa.
Chỉ có thể nghiêng đầu qua nhìn lão Trương, gọi:
- Quy Tôn à, lên đi chứ...!
Lão Trương tiến lên.
Nhưng mà.
Vào lúc này.
Sư tử từ thủy mặc Đan Thanh kia bỗng nhiên tránh thoát được trói buộc của ông lão mũi đỏ, có lẽ bởi vì tâm thần của ông lão mũi đỏ bị thương, trận pháp đã bố trí lúc trước cũng sụp đổ.
Từng sợi rễ màu đen xuất hiện ở trên người lão Trương.
Lão Trương theo bản năng cúi đầu kéo kéo.
Nhưng lúc này, càng dùng hết sức càng khó có hiệu quả, ngược lại lão Trương càng kéo càng chặt, dường như đã bị trói chặt lại.
Ông lão mũi đỏ sửng sốt một chút.
Quy Tôn này.
Sao lại ngu xuẩn như vậy chứ!
- Đệt con mẹ nó, tổ tiên của anh là một tên thiếu não đi, mới sinh ra được mặt hàng thiếu não như anh!
Đến cuối cùng.
Ông lão mũi đỏ nhìn về phía Châu Trạch đang đứng bên cạnh.
Không đợi ông lão gọi.
Châu Trạch đã chủ động dụi tắt tàn thuốc.
Đi tới.
Không có cách nào.
Người Âm Ti phái tới, xem ra không có một tên nào có ích hết cả.
Mười móng tay của Châu Trạch mọc dài ra, trực tiếp đánh về phía con sư tử kia!
- Xoẹt xoẹt!
Mười móng tay ngăn cản thế tới hung mãnh của sư tử.
Phát ra một tiếng tiếng cọ xát chói tai.
Nhưng sư tử.
Cuối cùng đã bị cản lại rồi!
Hơn nữa, mặc dù phía bên lão Trương bị cơn sư tử thủy mặc Đan Thanh kia quấn lấy, nhưng cũng vẫn có được thành tựu đi, tóm lại, cuộc tụ hợp kia, cuối cùng cũng không hợp lại được!
- Đi xuống cho tao!
Châu Trạch đè hai tay xuống.
Trong tròng mắt.
Hào quang màu đen bắt đầu lưu chuyển.
Trên người.
Sát khí bắt đầu tràn ngập!
- Ầm!
Sư tử bị Châu Trạch đặt ở dưới người, đè bẹp ở trên mặt đất.
Ông lão mũi đỏ sửng sốt một chút.
Cái định mệnh.
Quỷ sai của Thông Thành, thật sự là một người còn mạnh hơn một người đó!
Nhưng sát khí này là có chuyện gì xảy ra chứ?
Đây là.
Đây là.
Đây là cương thi!
Như thế này là vận khí tốt đến thế nào đây, trực tiếp tá thi hoàn hồn đến trên người cương thi sao?
- Cẩn thận nó…
Bạn cần đăng nhập để bình luận