Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1754: Bình Đẳng Vương An (Hạ) (2)

Tiểu Hầu Tử nước mắt lưng tròng, tiếp tục gặm ăn những thiên tài địa bảo kia ở trong ngực lão đạo, vô cùng đáng thương.
Xa xa trên bầu trời.
Đại Trường Thu bước lên trước.
Một bước.
Thì đã xuất hiện ở vị trí trước mặt lão đạo cách trăm mét.
Đại Trường Thu khom người chắp tay.
Cúi người.
Hỏi:
- Dám hỏi, tôn giả chính là truyền nhân của Phủ Quân nhất mạch?
Thật sự là Phủ Quân nhất mạch đã bị gián đoạn quá lâu rồi, không nhận ra được, cũng là chuyện rất bình thường, cho dù trong lòng Đại Trường Thu đại khái đã suy đoán ra được một vài chuyện gì đó, thế nhưng cũng không dám xác định lắm.
Xa xa.
Tống Đế Vương hơn đứng ở bên cạnh Tần Nghiễm Vương, hai vị Diêm La ngày xưa đưa mắt nhìn nhau một phen, trong ánh mắt, đều có thể bắt gặp một tia sợ hãi ẩn sâu.
- Khụ…
Lão đạo làm thanh giọng một tiếng.
Nhưng hết cả nửa ngày, cũng không khạc ra được cục đờm đủ đặc để phun ra.
Không thể không từ bỏ.
Lắc đầu một cái.
Nói:
- Về nhà, xem thử một chút.
Lời vừa nói ra, tương đương với xác nhận thân phận!
Một khắc sau.
Đám Diêm La còn sót lại kia, có kẻ kinh hoảng mất kiểm soát, có kẻ dứt khoát trực tiếp thu hồi pháp thân của mình quỳ rạp xuống.
Tám vị thường thị đứng ở sau lưng Đại Trường Thu, thì tiến lại gần Đại Trường Thu hơn một chút.
Bá chủ mới cũ đụng nhau, va chạm, là chuyện tất không thể tránh được.
Lão đạo lại giống như hoàn toàn không có ý định trở về tranh bá.
Chẳng qua chỉ rất ôn hòa mà nói:
- Thái Sơn này, thời điểm bản Phủ Quân ở đây, nó ở nơi này, thời điểm bản Phủ Quân không có ở đây, nó vẫn ở nơi này.
- Thành thật mà nói, ngày hôm nay, thật sự là bản Phủ Quân không có hứng thú tới tranh quyền đoạt lợi gì đó.
- Bản Phủ Quân còn có những chuyện khác, ngày hôm nay, chẳng qua chỉ là tới vì một chuyện nhỏ mà thôi.
Trên mặt Đại Trường Thu vẫn treo nụ cười hiền hòa khiêm tốn như trước.
Khom người nói:
- Ngài nói, chúng tôi, nhất định sẽ làm theo.
Lúc này, chịu thiệt dù lòng không muốn, là chuyện nên làm, nếu có thể không đánh nhau, thì sẽ không đánh nhau.
Bởi vì ai cũng không biết được, vị Phủ Quân đại nhân trở về sau ngàn năm này, rốt cuộc đáng sợ đến thế nào.
Điều không thể khống chế được, mới là thứ khiến cho người thượng vị kiêng kỵ nhất.
Đám thường thị đã ngồi ở vị trí cao như vậy, muốn đi lên nữa, cũng không thể lên được.
Cho nên, tự nhiên sẽ dùng phần lớn tâm tư trên việc phải làm như thế nào mới khiến cho bọn họ ngồi càng yên ổn hơn ở trên vị trí đó.
Không rung chuyển, không chao đảo, phải ổn định.
Lão đạo tay trái ôm Hầu Tử, ngón út tay phải thì đưa vào trong lỗ tai móc ngoáy, sau đó đặt ở trước mặt, thổi thổi.
Nói:
- Có một tên nhóc, muốn tôi yêu cầu cho anh ta một vị trí Bình Đẳng Vương, tôi đồng ý.
- Chúng tôi cũng đồng ý!
Đại Trường Thu không chút do dự mà trả lời:
- Vẫn là lão nhân gia biết quan tâm người khác, biết rõ anh em chúng tôi chỉ còn chín người, còn thiếu một vị trí trong hàng ghế đầu, ngài làm vậy xem như đã giải quyết một vấn đề khó khăn rất lớn cho chúng tôi rồi, giúp chúng tôi trở thành mười phân vẹn mười.
- Được rồi, vật nhỏ nhà anh, cũng coi như là hiểu tình thế, ngược lại cũng có thể ngăn cản tai họa cho chính các người.
Đại Trường Thu cúi người nói:
- Ngài nói đúng lắm.
Thật ra thì, Đại Trường Thu đã hiểu sai.
Đại Trường Thu cho là, bởi vì bản thân hiểu tình thế, cho nên khiến cho bản thân tránh được một trận giao phong không thể đoán trước kết quả.
Nhưng mà, trên thực tế, lão đạo nói rất đúng, chính là bởi vì sự tồn tại của Đại Trường Thu, sự kinh sợ của anh ta, tính con buôn của anh ta, việc hiểu tình thế của anh ta, đã khiến cho anh ta cũng với những người anh em ở bên cạnh kia, thoát được vòng quan hệ với tiên vương.
Nếu như cho tới hiện tại, bọn họ vẫn tiếp tục tự cho là bản thân có thân phận người thừa kế của tiên, có lẽ, trong danh sách điểm danh của Hiên Viên kiếm lần này, cũng sẽ có tên bọn họ.
Bọn họ cũng coi như may mắn đi, trước đó đã chia làm mười, sau đó bản thân tiến hành tách ra, lúc này mới có thể tránh được đại nạn.
Đáng tiếc, ông ta lại không có được loại vận may này, bởi vì cái hố mà lão tổ tông nhà ông ta đào cho ông ta, quá lớn rồi.
Nói chuyện vui vẻ với nhau.
Mặc dù một bên có chút hung hăng vênh váo.
Nhưng cũng may bên còn lại có tính tình bông vải, trực tiếp nhận thiệt thòi, hơn nữa, còn cam tâm tình nguyện giao chiếc ghế đứng đầu kia ra.
Bên dưới, đám người của âm ti, mặc dù vẫn còn mơ hồ ngây ngốc, nhưng đại khái đã hiểu được, không cần phải khai chiến, cho nên cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Không còn cách nào nữa, trong mấy năm qua, thực sự là bị chuyện Doanh câu thường xuyên đi xuống cắt cỏ khiến cho sợ hãi rồi.
Loại tranh đấu giữa những nhân vật lớn thực sự như thế này, bọn họ có xông lên, thật sự cũng chỉ là đi cho đủ số, ngay cả tư cách làm con cờ thí mạng, cũng không đủ.
Phía dưới cách đó không xa.
Phùng Tứ nhìn về phía Luật sư An.
Nói:
- Chúc mừng, Vương.
An Bất Khởi lên chức, Phùng Tứ anh ta, dĩ nhiên là không thể thiếu lợi ích, trở thành Vương thì khả năng không lớn rồi, nhưng có thể trở thành cánh tay phải cánh tay trái đắc lực của Vương, so với chuyện anh ta phải tiếp tục “dùng sắc dụ người”, thực sự là tốt hơn rất nhiều rất nhiều rồi.
- Còn chưa xong mà.
- Làm sao?
- Cái ghế này, cứ trống trơn như vậy, tôi ngồi cũng không vững nha.
- À, thiếu một thứ.
- Đúng vậy, cho nên, Phủ Quân đại nhân là một người lương thiện, nếu ông ta đã đồng ý với ông chủ, thì nhất định sẽ để cho tôi lên ngồi ở trên cái ghế đó, thực sự ngồi lên.

- Được, cái ghế này, tôi cũng không thể vô duyên vô cớ cho người khác ngồi lên được, tránh cho các người nói tôi, khi dễ người khác.
Lão đạo ôm Hầu Tử nói.
Đại Trường Thu cùng với chúng thường thị nghe vậy thì cả kinh.
Đại Trường Thu chỉ còn thiếu điều kêu lên mấy câu “Xin hãy khi dễ, chúng tôi cầu xin ngài khi dễ, chúng tôi tình nguyện bị khi dễ” mà thôi.
- Bản Phủ Quân làm người, từ trước đến nay đều rất sảng khoái, làm việc ấy, luôn theo đuổi việc tâm phục khẩu phục.
Vừa nói.
Tay trái của lão đạo chỉ về phía đám thường thị ở trước mặt:
- Các người, phải chết một người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận