Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 532: Cá muối là một loại thái độ

Ngồi đối diện với bản thân mình là thể nghiệm như thế nào?
Không phải bình thản nhàn rỗi gì.
Cũng không phải nhìn nhau cạn lời gì.
Càng không phải một ánh mắt như chứa ngàn lời chưa nói.
Châu Trạch phát hiện.
Khi bản thân mình nhìn mình ngày trước này.
Thật sự là càng nhìn càng khó chịu!
Rất muốn quất anh.
Rất muốn đánh anh.
Thậm chí.
Rất muốn giết anh!
Châu Trạch giật mình.
Bản thân mình điên mất rồi sao.
Tại sao mình lại có ý nghĩ như vậy?
Nếu như nói mình dùng đao phẫu thuật đâm chết mình kiếp trước, cũng chính là mình mặc áo blu trắng kia là vì giúp anh được giải thoát, cũng là giúp mình được giải thoát.
Giết chết Từ Nhạc, dùng roi quất Bàn Sơn Viên Hầu thuần túy là muốn hả giận trong mơ, phóng túng một lần.
Vậy vì sao hiện tại bản thân mình lại sinh ra xung động muốn giết chết mình trước mắt này?
Hơn nữa.
Dường như xung động này còn khiến mình không thể nhịn nổi.
Vừa nghĩ tới, tử niệm trong đầu lại càng ngày càng nặng.
Như có vô số giọng nói trong lòng mình.
Đang giựt giây đầu độc bản thân mình.
Giết anh đi.
Giết bản thân mình trước mặt mình đi.
Chỉ cần giết anh.
Mình sẽ được tự do!
Dù sao thì đây cũng là mơ.
Giết anh đi.
Một giấc mơ mà thôi, chỉ là một giấc mơ, chẳng qua chỉ là một giấc mơ!
Giết anh đi.
Thử một chút xem sao.
Vô số ý niệm chen sắp vỡ đầu Châu Trạch.
Hai tay Châu Trạch túm lấy đầu mình, rũ đầu xuống.
Để trán mình không ngừng đụng vào bàn trà trước mắt.
- Rầm! Rầm! Rầm?
- Anh bị sao vậy?
Bản thân mình trước mặt mình buông tờ báo xuống, có chút tò mò mà hỏi thăm, đồng thời anh cũng có chút trách cứ mà nhìn về phía lão đạo, vì sao lại để một tên tâm thần vào đây vậy?
- Tôi không sao.
Châu Trạch ngẩng đầu, theo bản năng đưa tay cầm lấy ly cà phê trước mặt.
- Bốp?
Tay Châu Trạch và tay mình ở phía đối diện bắt chung một chỗ.
Không có một chút mập mờ nào.
Cũng không có một chút tư tưởng kỳ quái gì.
Càng không có quầng sáng màu tím chó má gì.
Châu Trạch rõ ràng.
Là bản thân mình đối diện không nỡ để mình uống cà phê của anh!
Mình quá mẹ nó hiểu rõ anh!
- Ha ha.
Châu Trạch buông tay ra.
Bản thân mình đối diện vội vàng bưng cà phê lên, uống một hơi cạn sạch, cũng không sợ bị phỏng.
- ... ... - Châu Trạch.
Thật vô sỉ.
Vì sao trước đây mình không phát hiện mình lại cần ăn đòn như thế nhỉ?
Phù.
Chờ sau khi giấc mộng này chấm dứt, mình phải tìm cơ hội đánh luật sư An một trận.
Đoán chừng thằng này đã thầm ghi hận mình rất lâu rồi.
- Anh muốn làm gì? - Bản thân mình ở đối diện hỏi.
- Cái gì cũng không muốn làm.
Châu Trạch vỗ bàn trà một cái.
Lại phát ra tiếng "leng keng".
Cúi đầu vừa nhìn.
Vì sao bỗng nhiên trên tay mình lại xuất hiện một chiếc dao găm?
- Bịch.
Châu Trạch quăng chiếc dao găm trên tay đi.
Nói:
- Thật xấu hổ, hiểu lầm, hiểu lầm.
- Hiểu lầm? - Đối diện nhìn về phía bên phải.
Châu Trạch cũng nhìn về phía bên phải chính mình.
Phát hiện ngay dưới chân phải của mình xuất hiện một chiếc dao bầu.
Một chiếc dao bầu rất khoa trương.
Còn mang theo vòng tròn hoa văn, được chế tác tương đối tinh xảo.
- Bịch!
Châu Trạch lại đá văng con dao này.
- Đây cũng là hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm.
Dao bầu bay xuống đất, đập nứt một miếng gạch men.
Mình ở đối diện nhìn viên gạch rạn nứt.
Khẽ nhíu mày.
- Tôi sẽ dùng tiền thay gạch men sứ.
- Ah. - Bản thân mình ở đối diện gật đầu: - Có phải anh muốn giết tôi không?"
- ... ... - Châu Trạch.
Trước đây anh không phát hiện.
Thì ra chính anh lại thông minh như vậy.
Không hổ là chính mình.
- Anh giết đi, nhanh chóng lên. - Bản thân mình ở đối diện một lần nữa "nằm thoải mái", lại cầm báo chí lên, ra hiệu cho Châu Trạch nhanh chóng ra tay.
Nóng lòng muốn chết tới thế sao?
Châu Trạch đứng lên.
Anh đang khắc chế xung động trong lòng mình.
Khắc chế xung động muốn giết chết chính mình trong lòng này.
Nói:
- Tôi không muốn giết anh.
Châu Trạch buông tay, nhún vai ra hiệu mình rất chân thành.
Sau đó anh phát hiện, trên tay mình lại cầm một sợi dây đã được thắt thành vòng tròn.
- ... ... - Châu Trạch.
- Tôi sẽ không phản kháng. - Bản thân mình ở đối diện nói: - Thực sự, bởi vì tôi biết mình là cái gì.
Châu Trạch đặt sợi dây lên trên bàn trà.
Đây là giấc mộng của mình.
Cho nên nó mới ly kỳ như vậy.
Cho nên nó mới hoang đường như vậy.
Đây là mộng!
Mở mắt ra.
Trong ánh mắt phủ đầy tơ máu.
Thật có chút không thể khống chế nổi mình nữa.
Vì sao.
Vì sao xung động muốn giết chết mình ở đối diện kia lại càng ngày càng mãnh liệt?
Bản thân mình ở đối diện buông báo chí xuống.
Đứng dậy.
Rời khỏi sofa.
Đi tới cửa.
Nói:
- Đi ra ngoài với tôi một chút? Tôi cho anh chút thời gian để giết tôi.
Châu Trạch cũng đứng dậy, cùng đi ra ngoài với anh.
Vốn là "bản thân mình ở đối diện" lại đi trước mặt mình, biến thành "bản thân mình phía trước", Châu Trạch theo ở phía sau, hai người cách nhau chỉ năm bước.
Đây là khoảng cách kiểu chỉ cần Châu Trạch muốn.
Anh có thể giết chết bản thân mình phía trước bất cứ lúc nào.
Phố Nam.
Trên đoạn đường hoàng kim, lưu lượng người vẫn rất nhiều.
Cho dù là trong mộng cũng giống vậy.
Hai người một trước một sau.
Đi lướt qua làn người.
Không giao lưu.
Thậm chí ngay cả đối mắt cũng không có.
Điều này khiến Châu Trạch có chút phẫn nộ.
Mình phía trước đã làm biếng đến độ ngay cả ý nguyện giải bày cũng mất sao?
Ngay cả giãy giụa cũng lười giãy giụa?
Làm biếng như thế, Phật hệ như thế.
Vậy anh nên đi chết đi!
Đầu óc nóng lên.
Móng tay phải của Châu Trạch dài ra, trực tiếp vọt về phía bản thân mình đang gần sát phía trước.
Chỉ là.
Ngay khi anh sắp đâm móng tay vào “mình phía trước”.
Đột nhiên bản thân mình phía trước lại dừng bước.
Thân hình Châu Trạch lảo đảo, lắc đầu thật mạnh, vất vả lắm mới có thể khắc chế xung động muốn giết chết bản thân mình phía trước một lần nữa.
Dường như mình phía trước đang đợi.
Phảng phất như đang im lặng hỏi Châu Trạch.
Vì sao anh còn chưa ra tay?
- Ha ha.
Bản thân mình phía trước nở nụ cười.
Như đang giễu cợt.
Lửa cháy đổ thêm dầu.
Sốt ruột muốn chết.
Nhưng tay trái của Châu Trạch lại tự nắm lấy cổ tay phải của mình.
Móng tay này.
Không cách nào đâm xuống được!
Bản thân mình phía trước đợi đã lâu, dường như chờ hơi mệt, dứt khoát ngồi xuống lề đường.
Nhìn về phía dòng người.
Xuân về hoa nở.
Châu Trạch chưa từng nghĩ tới bản thân mình lại có thể có ngày thanh thản ngồi xem gió cuốn mây bay như vậy.
Mình không sợ tử vong sao?
Vậy đây còn là mình sao?
Bản thân mình phía trước thực sự cứ ngồi xuống như vậy, phía sau là cột điện, vừa lúc để anh dựa vào, dưới chân có không ít tờ rơi quảng cáo.
- Ha, ở đây còn có tiền.
Bản thân mình phía trước có chút ngạc nhiên mà chỉ vào một góc phía dưới cột điện, đó là một tờ một trăm nguyên.
Anh nghiêng người qua nhặt lên.
Kết quả mở ra vừa nhìn.
Đây là ảnh chụp một cô người mẫu trẻ, còn có số điện thoại liên lạc, có thể tới cửa phục vụ bất cứ lúc nào.
Nhưng mặt trái lại là hình tờ tiền một trăm nguyên, thật tới không thể thật hơn.
- Ha ha.
Bản thân mình phía trước ném tấm thiệp dường như rất có óc sáng tạo này ra ngoài, để nó đi chờ người hữu duyên với nó đi.
- Anh thật sự không hề sợ tôi giết anh sao?"
Châu Trạch hỏi.
Không biết vì sao.
Mặc dù là mộng.
Nhưng Châu Trạch lại có cảm giác chân thực khác thường.
Phảng phất như chỉ cần bản thân mình đâm một đao.
Rất có thể mình sẽ vĩnh viễn mất đi cái gì đó.
Bản thân mình phía trước không trả lời, chỉ lặng lẽ ngồi, lặng lẽ cười cười.
Loại cảm giác này khiến Châu Trạch có chút xa lạ, đây không giống bản thân mình, anh tự nhận, nếu đổi vị trí giữa hai người, anh không cách nào ngồi thản nhiên ở kia như vậy.
Tranh.
Nhất định phải tranh.
Mặc kệ đối phương ai.
Mình cũng phải tranh một lần, hy vọng có thể sống sót!
Anh không muốn chết.
Nhưng anh lại muốn sinh hoạt theo kiểu không có chí tiến thủ này.
Nhìn như hai chuyện này rất mâu thuẫn.
Nhưng thật ra nó không mâu thuẫn chút nào.
Để tay lên ngực tự hỏi.
Trên thế giới này, chí ít có hơn phân nửa người đều sống như vậy.
Muốn thành công nhưng lại không muốn nỗ lực, thích an nhàn nhưng lại coi đây là cớ để cự tuyệt việc ra sức làm lụng.
Đêm khuya, trong lúc ngủ mơ bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc.
Cảm thấy bản thân mình không nên tiếp tục sống một cách không lý tưởng như vậy, phải cố gắng, phải vươn lên, phải hơn hẳn.
Nhưng ngày thứ hai tỉnh lại.
Tất cả như cũ.
Phảng phất như tất cả khiển trách trong lòng tối hôm qua từ xuất phát tự sự tự an ủi mình, gặp dịp thì chơi.
- Sợ.
Bản thân mình phía trước trả lời.
- Cũng không sợ.
- Vì sao? - Châu Trạch hỏi.
- Muốn biết đáp án sao?
Bản thân mình phía trước hỏi.
Châu Trạch gật đầu.
Bản thân mình phía trước xòe bàn tay ra, trên vị trí ngón trỏ có móng tay thật dài.
Sau đó.
Anh đâm móng tay vào bộ ngực của mình.
- Phốc!
Châu Trạch chỉ cảm thấy một trận đau đớn truyền đến.
Cúi đầu vừa nhìn.
Anh lại phát hiện móng tay mình đang đâm vào bộ ngực của mình.
Hẳn là kinh nghiệm của bác sĩ khoa ngoại ưu tú.
Khiến anh biết cách làm sao đâm người một cách thật khoa trương, nhưng lại không gây nguy hiểm tính mạng.
- Vì sao?
Châu Trạch nhìn vết thương nơi ngực mình, tự hỏi.
Đồng thời.
Anh còn chậm rãi rút móng tay ra.
- Đáp án nằm ngay trước mắt chúng ta.
Châu Trạch có chút mờ mịt ngẩng đầu.
Phía trước.
Vẫn là sóng người cuộn trào mãnh liệt.
Nhưng đáp án.
Lại ở nơi nào?
Đột nhiên.
Châu Trạch phát hiện mình đang ngồi trên lề đường.
Mà một chính mình khác.
Lại đang đứng ở vị trí mình đã đứng trước đó, mở miệng nói chuyện.
- Này... ...
Một chính mình khác ngồi xuống bên cạnh Châu Trạch.
- Này chính là đáp án.
- Đáp án sao...
- Đúng vậy, tôi sợ chết.
Câu trả lời rất thành thật.
Bởi vì chính bản thân Châu Trạch cũng sợ chết.
- Bởi vì sợ chết, cho nên bất cứ lúc nào tôi cũng không thể nào tự sát.
- Tự sát...
- Đúng, vì sao tôi lại tự giết bản thân mình đây?
Một chính mình khác nhìn Châu Trạch.
Châu Trạch cũng đang nhìn một chính mình khác.
Hai người cùng nhau thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Sau đó hai người cùng nhau nhìn về phía đường cái.
Nhìn sóng người qua lại không dứt phía trước.
- Cho dù toàn bộ thế giới thực sự vứt bỏ tôi, chí ít tôi cũng quyết định phải vui vẻ mà thương cảm cho tôi.
Một chính mình khác mở miệng cảm khái.
- Đây chính là cuộc sống mà tôi mong muốn.
- Tôi đã sớm mệt mỏi, cho nên tôi muốn lười biếng, cái gì cũng không muốn làm.
- Tôi muốn ưỡn mặt sống, lại không muốn chết, cho nên tôi chỉ có thể hết ăn lại nằm.
- Đời trước tôi không được an nhàn.
- Đời này tôi phải quý trọng.
- Cho dù chỉ một ngày sau cuộc sống này sẽ kết thúc.
- Cũng không có gì khiến tôi phải hối hận.
- Sống cuộc sống như cá muối sao? - Châu Trạch cười nói.
- Đúng vậy, làm một con cá muối có gì không tốt? Không biết bao nhiêu người đang hâm mộ và ao ước có được cuộc sống như tôi.
... ...
Ở phía sau đường lớn.
Sau một quầy hàng bán miếng dán điện thoại di động, một người đàn ông mặc áo hoocdies màu đen đang đứng, song quyền nắm chặt, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin tưởng.
Vì sao anh không giết chính anh?
Vì sao anh còn không giết chính anh?
Không chỉ không giết.
Hơn nữa hai người còn có thể cùng nhau ngồi xổm bên lề đường.
Một bên hút thuốc một bên run chân.
Như hai người đàn ông trong núi lười biếng chỉ chờ cơm cứu tế, không muốn làm việc, chỉ thích ngồi ngủ gật làm biếng.
Đây rốt cuộc là.
Vì sao! ! ! ! ! ! !
Bạn cần đăng nhập để bình luận