Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 693: Bần đạo, mang muối cho mình! (1)

Ông chủ nhà mình mới là quỷ sai Thông Thành có tiếng cũng có miếng, nước phù sa không thể chảy ra ruộng ngoài!
Tâm tư của lão đạo rất đơn giản, cũng rất thuần túy, nếu là công nhân của ông chủ Châu, tự nhiên nên tranh thủ chút ưu việt vì ông chủ nhà mình.
Lúc này trong cười hề hề lai mang theo một chút nịnh hót vuốt mông ngựa bái ông thành hoàng.
Nói:
- Đại lão gia thành hoàng, ông chủ nhà tôi cũng luôn luôn kính ngưỡng ngài đó, thường nói với chúng tôi, Thông Thành này luôn mưa thuận gió hòa, không thể tách rời khỏi ân đức của đại lão gia thành hoàng, luôn luôn giáo dục chúng tôi không thể quên ơn, phải nhớ ân tình che chở của ngài.
- A, đúng rồi, ông chủ nhà tôi là quỷ sai Thông Thành.
Ông thành hoàng hoàn toàn không hề để ý tới lão đạo.
Một quỷ sai bình thường.
Ông vốn không để trong lòng.
Ủa.
Lão đạo thấy ông thành hoàng không có cảm giác gì.
Lập tức hơi nóng nảy.
Cũng không thể cho một người ngoài hết ưu việt được, đây tính là chuyện gì chứ, cũng may lão đạo này không có bản lĩnh gì khác, nhưng bản lĩnh chắp nối lại khá tốt.
Kéo bảy cô tám dì ra, luôn có thể kéo ra một chút quan hệ đi.
Lão đạo lập tức tiếp tục mở miệng nói:
- Cái này, vị quỷ sai này là người bạn tốt ông chủ chúng tôi mới quen!
- Nhất kiến như cố, cho nên mới để cho tôi mang theo bọn họ đến miếu thành hoàng, bọn họ là người có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia!
Ý ở ngoài lời chính là.
Ông chủ ta và vị mà ngài coi trọng này có quan hệ rất tốt.
Đến mưa móc đều chiếm chứ sao.
Ông thành hoàng vẫn không động đậy.
Ông đang suy xét xem nên lưu lại cái gì cho Câu Tân thì thích hợp.
Nên coi lời lão đạo nói như thả rắm.
Lão đạo tức giận, tròng mắt xoay tròn, lập tức tiếp tục nói:
- À, ngài có biết Bạch phu nhân không?
- Trước kia bà ta cũng đã làm miếu thần, chắc ngài đã từng gặp bà ta rồi nhỉ?
- Hiện giờ đang ở hiệu sách chúng tôi.
- Quan hệ giữa bà ấy và ông chủ chúng tôi giống với quan hệ của vị này với ông chủ chúng tôi.
- Thật tốt đó!
Ông thành hoàng lập tức biến sắc.
Kể cả Câu Tân đang ở bên cạnh yên tâm chờ ưu việt cũng hơi sửng sốt.
Ngay sau đó.
Ông thành hoàng tức sùi bọt mép.
Khí tức phẫn nộ bừa bãi mà ra.
Hai mắt đỏ đậm nhìn chằm chằm vào Câu Tân đứng ở trước mặt.
Bởi vì nguyên nhân phương thức tự thuật của lão đạo.
Khiến cho suy nghĩ của ông thành hoàng đi theo một phương hướng khác.
Theo ý ông.
Câu Tân chính là người của Bạch phu nhân!
Ấn tượng tốt với Câu Tân trước đó có bao nhiêu, hiện giờ oán hận sâu bấy nhiêu!
Ông thành hoàng lập tức giận dữ hét lên:
- Tốt, tốt, tốt!
- Mày đồ bán chủ cầu vinh này.
- Đồ bán chủ cầu vinh!
- Hôm nay cho dù bổn tọa liều hết tất cả cũng muốn tiêu diệt mày!
“... ...” Câu Tân.
“... ...” Lão đạo.
Ông thành hoàng phát uy.
Tuy rằng những năm gần đây nước sông ngày một rút xuống, nhưng vẫn có thể được xưng tụng là con rết trăm chân đập hoài không chết, mới chỉ thế công đầu tiên đánh úp lại, tiểu Hắc và tiểu Bạch chống đỡ trước nhất lập tức đã có vẻ cố hết sức.
Uy của hổ còn đó, huống chi là thành hoàng một phương?
Sắc mặt Câu Tân lập tức ngưng lại.
Tức thời quay đầu trừng mắt nhìn lão đạo bên người.
Lão đạo run run thân mình, ông cũng biết mới vừa rồi mình đã nói bậy.
Nhưng giờ phút này Câu Tân cũng không còn thời gian đi tranh luận chuyện lão đạo nữa.
Trong chốc lát.
Hai người tiểu Bạch và tiểu Hắc cùng bị quét bay ra ngoài, thân mình nặng nề nện trên đất, cũng không biết bị gãy bao nhiêu xương cốt.
- Nạp mạng đi!
Pháp thân màu vàng của thành hoàng xông thẳng về phía Câu Tân.
Câu Tân lui về sau vài bước.
Đồng thời nhắm mắt.
Hai tay thò vào trong túi áo.
Một vòng sáng màu lam hiện lên mà ra, trực tiếp bao phủ trong đó.
Nếu là người có vận khí lớn, bên người tự nhiên không thiếu mấy thứ đồ như bảo vật pháp khí linh tinh gì đó, đối với Câu Tân mà nói, giàu có đến độ có thể đi mở tiệm tạp hóa.
“Phịch!”
Pháp thân của ông thành hoàng hung hăng đánh lên trên vòng sáng màu lam, thân hình dừng lại, thế mà lại không thể tới gần người Câu Tân.
Nhưng mà.
Thân hình Câu Tân cũng run lên
Khóe miệng trào ra một ngụm máu tươi.
Tình hình chật vật như vậy, đã lâu rồi hắn chưa từng gặp.
Mấy cụ già thường nói, phúc báo tốt nữa, cũng sợ phúc nhiều, tổn thọ.
Có rất nhiều em bé cổ đại lấy nhũ danh xấu, chính vì lấy ý tứ tích phúc dễ nuôi sống.
Cũng bởi vậy.
Trước đó Câu Tân nhìn như cà lơ phất phơ, nhưng trên thực tế lại là người có mệnh cứng rắn.
Lập tức.
Thừa dịp vòng sáng còn chưa vỡ tan.
Lấy ra một chiếc gương đồng phong cách cực kỳ cổ xưa từ trong túi áo ra, giống như vật trang điểm của tiểu thư trong khuê cổ đại, trên đó dán một lá bùa.
Xé lá bùa ra, gương đồng tản ra ánh sáng dưới ánh mặt trời làm cho người ta sợ hãi.
Một tay ngọc thon thon cũng thò ra từ trong gương đồng.
Khi pháp thân màu vàng của ông thành hoàng lại một lần nữa đánh sâu xuống, trực tiếp phá tan vòng sáng.
Tay trong gương đồng lập tức thò ra!
“Bốp!”
“Rầm!”
Một tiếng nổ vang truyền đến.
Rõ ràng chỉ có vài tấc vuông, lại tạo ra khí tượng như thiên quân vạn mã chạy nhanh!
Ngay sau đó.
Gương đồng vỡ vụn.
Bàn tay trắng nõn hỏng mất.
Pháp thân màu vàng của ông thành hoàng cũng giảm đi không ít, không ngưng thực giống như trước đó!
Câu Tân hít sâu một hơi.
Đứng tại chỗ.
Trên trán đã rỉ ra mồ hôi.
Lấy thân phận một quỷ sai, đối mặt với thành hoàng, lại có thể liên tục hai lần đánh ngang tài ngang sức, anh đã đủ để kiêu ngạo.
- Tốt, bổn tọa cũng muốn xem xem mày còn có bao nhiêu món bảo bối hộ thân!
Ông thành hoàng phát ra một tiếng kêu to.
Thành hoàng với uy nghi tôn nghiêm không thể xâm phạm năm đó, lúc ở con đường cuối cùng, lại bất chấp hình tượng gì.
Lúc này trong lòng ông chỉ có hận.
Ông thật sự muốn phát tiết tất cả khuất nhục và hối hận đã thừa nhận trăm ngàn năm qua ra ngoài!
Câu Tân cười cười.
Lại lấy ra một chiếc nhẫn ngọc từ trong túi.
Nói:
- Tôi còn có rất nhiều.
Cùng một thời gian.
Tiểu Hắc và tiểu Bạch mới vừa bị quét bay ra ngoài cùng đứng lên.
Trong tay hai người đều xuất hiện một sợi tơ màu đỏ, đan vào nhau.
Giơ thẳng lên!
“Ong!”
Âm thanh phá không truyền đến.
Bóng dáng của thành hoàng bị một đám tơ hồng này tạo thành gông cùm xiềng xích trói lấy.
Còn nhẫn ngọc trong tay Câu Tân lại trực tiếp hòa tan, hóa thành hư ảnh của một cây bút, cả người hắn cũng nhảy dựng lên, đầu bút lông giống như mũi kiếm, đâm thẳng vào vị trí mi tâm của pháp thân thành hoàng.
Đồng thời nơi lòng bàn tay lại xuất hiện một lá bùa màu tím.
Thuận thế dán lên!
Toàn bộ quá trình như nước chảy mây trôi, hành văn liền mạch dứt khoát!
Lúc rơi xuống đất.
Lại khẽ quát một tiếng:
- Phá!
“Rầm!”
Tơ hồng đứt.
Đầu bút lông tiêu tan.
Lá bùa bay loạn.
Còn pháp thân của thành hoàng bị đánh ra ngoài.
Rơi lên trên lư hương trước đại điện.
Trước mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận