Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1126: Vô sỉ (2)

Mà lúc này.
Hứa Thanh Lãng, trong trận chiến đồng đội đã có thể nắm giữ trận pháp, mà đám quỷ sai cấp độ tiểu loli kia, đã luân lạc tới mức chỉ có thể phất cờ xí làm trợ thủ cho cậu ta.
Chẳng qua là chỉ tốn công sức nghiêm túc hơn trong một năm, thế cục đã đột nhiên thay đổi rồi.
Chẳng qua là, khi đối mặt với lời yêu cầu của Hứa Thanh Lãng, Canh Thần thế mà lại chỉ yên lặng, yên lặng, yên lặng, rồi lại yên lặng.
Anh ta lúc này, giống như là một chiến sĩ bất khuất, dù là đã bị bắt làm tù binh rồi, vẫn lựa chọn thái độ bất hợp tác như trước.
Hứa Thanh Lãng có chút bất đắc dĩ.
Cậu ta cũng không thể thực sự ngậm điếu thuốc, cầm một cái bàn ủi điện trực tiếp ủi lên trên cơ thể cái người ở trước mắt này được.
Vừa nóng giận vừa dữ tợn hỏi:
- Anh có nói hay không!
- Anh có nói hay không!
Lui một vạn bước mà nói, cái người trước mắt này cũng chỉ là một đứa trẻ sơ sinh lớn khoảng chừng hai bàn tay mà thôi, bàn ủi điện của cậu ta ủi vào đâu đây chứ?
Trực tiếp nướng nhục thân của anh ta lên luôn thì dễ chơi hơn rồi.
Sau lưng.
Deadpool lại bị cô gái da đen trồng vào trong đất.
Dùng lời của cô gái da đen mà nói thì.
Đây gọi là lần nữa nhào vào trong vòng tay ôm ấp của đất mẹ vĩ đại.
Nhân tiện, lại gặm thêm một miếng từ trong tiền lương hưu của đất mẹ vĩ đại, coi như làm tiền tiêu vặt cho mình, để bù đắp vào những tổn thương mà lần này ra ngoài đã gặp phải.
Cô gái da đen nhìn thấy phía bên Hứa Thanh Lãng đang gặp rắc rối, trực tiếp quay đầu lại nói:
- Ở chỗ của tôi có mê hồn hoa Diệp Tử, có thể thử một chút xem sao, nhưng sẽ tổn thương rất lớn tới linh hồn.
Hứa Thanh Lãng khoát khoát tay, cự tuyệt ý tốt của cô gái da đen, cậu ta cũng đâu có muốn còng tay tra tấn quân chủ lực của đối phương đâu, mà là muốn hỏi về bí mật của thuật pháp con rối.
Biến đầu óc của người ta thành kẻ ngu, đến lúc đó làm sao dạy cậu ta được đây?
Lỡ có dạy sai thì phải làm sao đây?
Hứa Thanh Lãng cực kì bất đắc dĩ.
Cậu ta nhìn thấy mà phát thèm.
Trước kia là do lười học, chỉ có hứng thú với học nấu ăn, nhất là món mì, ngược lại bây giờ lại có hứng thú với mấy cái thứ huyền học này, phàm là thứ mình có thể học được, cậu ta đều có hứng thú.
Nhưng mà, vị trước mắt này, là thật sự không còn cách nào nữa.
- Thật ra thì, có thể đi nói với ông chủ.
Cô gái da đen đề nghị.
- Vô dụng thôi. - Hứa Thanh Lãng trả lời.
Đứa trẻ sơ sinh trước mắt này, ngay cả chết còn không sợ, còn sợ uy hiếp của Châu Trạch sao?
Trên cái thế giới này, vẫn có người xương cứng, nếu như ai cũng giống như Hoa Hồ Điêu, thật là tốt biết bao.
Cô gái da đen chép chép miệng, lấy ra một hạt giống màu đen từ trong túi mình, đi tới trước mặt đứa trẻ sơ sinh.
Cô ta chỉ có thể làm ruộng, nhưng cũng không có nghĩa là người chỉ có thể làm ruộng ngoài trừ chất phác ra thì không còn gì nữa.
- Đây là hạt giống của Tu Di Quỷ, có sở thích hút tinh khí con người mà lớn lên, lớn lên, kết thành Tu Di Quả cũng là đồ tốt để dưỡng nguyên thần.
Đứa trẻ sơ sinh nhìn chằm chằm cô gái da đen, ánh mắt bình tĩnh, đối với loại uy hiếp như thế này, anh ta thực sự không có cảm giác gì, hút khô anh ta thì ghê gớm lắm sao.
Hứa Thanh Lãng đứng ở bên cạnh nhìn, cậu ta không biết cô gái da đen muốn làm gì, nhưng dường như không có ý dùng chuyện này đi uy hiếp Canh Thần.
- Crắc!
Hạt giống Tu Di bị cô gái da đen cắn một cái, sau đó lại phun phần bã ra ngoài.
Giống như là đang ăn hạt hướng dương vậy.
- Đây là đã xào chín rồi, đồ ăn vặt.
Cô gái da đen đưa bàn tay vào trong túi, lại lấy ra một nắm hạt Tu Di đen nhánh, đặt ở trước mặt Canh Thần, quơ quơ.
Canh Thần vẫn không hề bị lay động như trước.
Cô gái da đen cười một tiếng.
Nói:
- Không phải chỉ là một chiêu thuật con rối thôi sao, anh có dạy cho cậu ta hay không?
Canh Thần tiếp tục yên lặng.
- Được rồi, anh cứ im lặng đi, được rồi, mời anh cứ tiếp tục giữ yên lặng đi, hạt dưa trong tay tôi đây… Không đúng, là hạt Tu Di, cứ mỗi mười phút anh yên lặng, tôi lại tiện tay ném một hạt ra bên ngoài, đến lúc đó để cho chúng nó tự lớn lên đi hút tinh khí của người bình thường ở lân cận.
- Về phần những người bình thường kia có bởi vì chuyện này mà cơ thể trở nên suy yếu hay có vì vậy mà bị bệnh hay không, tất cả đều phụ thuộc vào anh!
- Là do sự yên lặng của anh, khiến cho càng ngày càng nhiều người vô tội bị ảnh hưởng đến, không phải là lỗi của anh, thật sự không phải là lỗi của anh.
- Là do tôi quá bỉ ổi.
Vừa nói xong, cô gái da đen lại nghiêm túc nói:
- Tôi lấy mạng của tôi ra để thề, những lời đã nói trước đó, tất cả đều là sự thật, nếu có một chút nói dối hoặc không thể thực hiện được, ắt gặp trời giáng sấm sét, chết không được tử tế!
Lập lời thề độc.
Cộng thêm thái độ đe dọa!
Lúc này, mặt mũi đứa trẻ sơ sinh trướng đỏ.
Qua một khoảnh khắc.
Anh ta không thể giữ yên lặng được nữa.
Cắn răng nghiến lợi nói:
- Vô sỉ!
Cô gái da đen không hề bị lay động, nói:
- Còn hai phút nữa sẽ ném hạt giống đầu tiên ra.
Ánh mắt Canh Thần nhìn về phía Hứa Thanh Lãng.
Hứa Thanh Lãng có chút bối rối.
Nhưng vẫn không lên tiếng ngăn cản cô gái da đen.
Cuối cùng.
Canh Thần nhắm mắt.
Gật đầu một cái…
Cô gái da đen liếm liếm môi của mình.
Tựa như lấy lòng nói với Hứa Thanh Lãng:
- Buổi tối, nấu thêm đồ ăn nhé? Món cá chép bồi diện* lần trước đó, tôi thật sự rất muốn ăn.
(cá chép nướng bọc mì)
Hứa Thanh Lãng gật đầu một cái,
- Được, tối nay còn có canh móng giò.

Châu Trạch ngủ thiếp đi.
Ngủ thẳng một giấc đến tận tám giờ tối.
Mở mắt ra, lúc lấy tờ báo trên mặt mình xuống, nhìn thấy Oanh Oanh đang ngồi ở bên cạnh mình, trong tay cầm quyển sách «tu dưỡng bản thân của người hầu gái» vĩnh viễn không bao giờ có thể đọc xong kia.
Khó trách anh lại có thể ngủ quên.
Vốn là chỉ là muốn nhắm mắt dưỡng thần một lúc.
Ai biết được Oanh Oanh lại nhích lại gần một cách thân mật như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận