Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 357: Thân phận chân thật của Châu Trạch! (2)

Vậy mà.
Đúng lúc này.
Tấm bảng gỗ trên trán Châu Trạch phát ra tiếng vang lanh lãnh vô cùng:
- Bốp!
Tấm bảng gỗ vỡ tan.
Bắt đầu rạn nứt chằng chịt.
Châu Trạch vốn không nhúc nhích lại đưa tay, đẩy vụn gỗ trên trán mình ra.
Anh ta dùng một loại ánh mắt rất quỷ dị nhìn thổ địa gia đã biến thành tia sáng màu xanh kia.
- Ngươi rất... không tồi...
Thổ địa gia hơi sợ.
Mặc dù vì những năm gần đây, hương khói nhang đèn của mình cạn kiệt, không thể cung cấp lực lượng cho bảng gỗ… nhưng cũng không đến mức cạn kiệt sức lực như vậy mới đúng.
Sau đó.
Câu nói tiếp theo của Châu Trạch.
Khiến thổ địa gia càng trực tiếp sợ tới bay lên.
- Lại có thể... ... nhận ra... ...... ... ta... ...
- Vèo!
Giờ khắc này.
Trong nháy mắt, thổ địa gia đã hóa thành chùm sáng.
Chui vào trong lòng đất phía trước.
Tránh vào trong phần mộ của chính mình, lạnh run.
Thế giới bên ngoài thật đáng sợ.
Nó không dám ra ngoài nữa.
Châu Trạch tiếp tục xoa nắn lấy vị trí mi tâm của bản thân mình.
Thành thật mà nói.
Anh ta hơi đau.
Nhất là lực công đức tín ngưỡng phía trên, khiến anh ta cảm thấy hơi chán ghét.
Chẳng qua, anh ta cũng không trách Châu Trạch buộc anh ta phải thức tỉnh ở nơi như thế này. Thậm chí lúc này, anh ta còn cảm thấy Châu Trạch thức tỉnh anh ta lại là một lựa chọn rất chính xác.
Thổ địa gia được hương khói nhang đèn một phương tẩm bổ, miễn cưỡng có thể tính là một bán thần.
Mùi vị.
Cũng không tệ.
Anh ta đi về phía trước mấy bước, đưa tay đào mặt đất ra. Đào liên tục vài cái, anh ta hơi không kiên nhẫn, chậm rãi đứng thẳng người lại.
- Anh ta đang làm gì thế?
Trương Yến Phong hỏi lão đạo.
Lão đạo phảng phất như có thể xem thấu tất cả, hừ hừ nói: - Con mẹ nó, đúng là nhất mạch tương thừa, chứng làm biếng giống nhau như đúc.
Lúc này.
Ánh mắt Châu Trạch quét về phía lão đạo.
- Lão đạo trung thành của ngài đã login! ! !
Lão đạo lập tức nhảy ra, không nói hai lời, trực tiếp ngồi xổm trước mặt Châu Trạch, bắt đầu đào đất giúp Châu Trạch.
Lão ta biết Châu Trạch muốn làm gì, cũng hiểu rõ, lúc này bản thân mình nên làm chi.
Ngươi hỏi lão đạo có khổ hay không?
Không khổ!
Mẹ nó.
Trước đây tuy rằng lão ta đã hầu hạ hai ông chủ quỷ.
Nhưng cho dù hai ông chủ quỷ kia cộng lại cũng không thô to như một cọng lông trên bắp đùi vị trước mắt này!
Thậm chí lão đạo còn nghĩ.
Ông chủ.
Cắn tôi một cái.
Để tôi thành cương thi cao cấp đi!
Chính là loại cương thi cao cấp có chỉ số thông minh như Oanh Oanh, tốt nhất là có thể cứng!
Chỉ tiếc.
Châu Trạch trực tiếp đưa tay đảo qua.
Lão đạo chỉ cảm thấy một nguồn sức mạnh kéo tới.
Cả người lão ta bay rớt ra ngoài, rơi trên mặt đất, còn lăn vài vòng. Trong miệng lão càng gặm đầy bùn đất lầy lội.
Thật ủy khuất.
Ông chủ không cắn tôi thì thôi.
Lại còn đánh tôi.
- Quá chậm... ...
Châu Trạch trầm giọng nói.
- Hay tôi gọi máy đào tới cho ngài? - Lão đạo tiếp tục nịnh hót hỏi, đồng thời lão còn lấy di động ra.
Châu Trạch không trả lời.
Hai tay anh ta chậm rãi căng ra.
Miệng nhỏ bắt đầu há lớn.
Từ trong cổ họng anh ta.
Phát ra một trận tiếng xi..xiiii.. như tiếng gầm nhẹ.
Mang theo áp lực đáng sợ và cảm giác hít thở không thông.
Lão đạo và Trương Yến Phong đều không thể không che lỗ tai của mình. Nhưng mặc kệ hai người che thế nào, cũng vẫn cảm thấy thân thể mình chao đảo, lỗ mũi sắp đổ máu.
Cùng lúc đó.
Hai bộ thi thể đã thành điêu khắc trong hai thân cây kia cũng chậm rãi mở mắt ra.
Vỏ cây bắt đầu rơi xuống.
Ngay sau đó.
Cả cây đây bắt đầu lay động.
Đến cuối cùng.
Chỉ nghe "răng rắc" một tiếng,
Hai cây cùng đứt gãy.
Hai cái xác không hồn loạng choạng, chậm rãi đi tới trước mặt Châu Trạch. Chúng há miệng rộng, không ngừng gầm nhẹ.
- Khi các ngươi còn sống... ... vì... ... đào nó lên mà chết... ... Như vậy... ... sau khi chết... ... ta cho các ngươi... ... tiếp tục... ... đào!
Hai cái xác không hồn lập tức chạy trốn ra.
Dùng hai cánh tay của mình bắt đầu điên cuồng mà đào móc.
Tốc độ cực nhanh.
Khiến người ta khó có thể tưởng tượng nổi.
- Bác sĩ Vương, cảm ơn bác sĩ đã chỉ giáo. Nghe vua nói một buổi thắng đọc sách mười năm. Trên phương diện hướng dẫn tâm lý, con đường tôi phải đi còn rất dài. Hy vọng có thể sớm ngày theo kịp bước chân bác sĩ.
Bác sĩ tâm lý trẻ tuổi của trại an dưỡng chân thành cúi người trước Vương Kha.
Đây là sự kính phục phát ra từ nội tâm.
Bởi vì mới vừa rồi, Vương Kha không chỉ giải đáp một số vấn đề khiến mình hoang mang bao nhiêu năm qua, đồng thời, anh ta còn copy một phần tư liệu phân tích một số ca bệnh kinh điển của bản thân anh ta trong những năm nay cho mình.
Mỗi cái ngành nghề, không phân trong ngoài, thật ra đều có kho báu của riêng mình. Nhưng tư thái thẳng thắn thành khẩn dẫn dắt hậu bối của Vương Kha, quả thật đã đả động và chinh phục anh ta.
- Bác sĩ Triệu khách khí rồi. Sau này nếu có cơ hội, chúng ta còn có thể giao lưu nhiều hơn. Bác sĩ Triệu cũng thấy rồi đấy, tôi dự tính ở lại chỗ này rất lâu.
- Đây là vinh hạnh của tôi, cảm ơn bác sĩ.
Bác sĩ Triệu lại cúi người lần nữa, sau đó rời đi.
Vương Kha hít sâu một hơi, ngồi trở lại sau ghế, liên tục ho khan vài tiếng. Sau đó, anh ta lấy hộp xì gà từ trong ngăn kéo ra, chuẩn bị châm một điếu xi gà.
Dù anh ta đối xử với bất kỳ người nào, cũng có thể khiến người ta cảm thấy như được tắm xong gió xuân. Đây là thói quen công tác của anh ta, cũng là triết học nhân sinh của anh ta.
Thế nhưng còn chưa cầm xì gà lên, điện thoại di động của anh ta đã nhận được một tin nhắn, phía trên không ghi chú rõ số điện thoại của người nhắn tin tới, chỉ có ba chữ:


Tôi tới rồi.

Vương Kha nhắn lại hai chữ:


Tới đây.

Rất nhanh, cửa bị đẩy ra. Hệ thống an ninh trong viện dưỡng lão này rất nghiêm ngặt. Thế nhưng đối phương có thể trực tiếp đi đến đây, từ đó, có thể biểu hiện ra thân phận bất phàm của đối phương.
Đối phương mặc một bộ áo khoác màu đen, thân hình hơi lòm khòm. Lúc ông ta đi tới, ông ta đóng cửa theo thói quen, sau đó tự nhiên ngồi xuống ghế sa lon, cũng tự rót trà cho mình.
Đây là một người tuổi gần năm mươi, thế nhưng mình không thể gọi ông ta là ông lão, bởi vì cái tuổi năm mươi này không thể tính là già.
Mình cũng không thể gọi ông ta là người đàn ông trung niên, bởi tuổi ấy không thể tính là trung niên nữa.
Nói chung.
Đây là một tuổi tác rất lúng túng.
Lúng túng tới mức mái tóc nửa trắng nửa đen trên đầu ông ta đã có thể nói lên hết thảy.
- Khụ khụ... ...
Đối phương nặng nề mà ho khan hai tiếng, lấy ra một chai thuốc từ trong lòng ngực, đổ ra hai viên thuốc con nhộng. Ông ta cầm nước lên, ngửa đầu uống vào. Chỉ nghe hai tiếng "sùng sục sùng sục", sau đó lại nặng nề mà cúi thấp đầu, liên tục thở hổn hển.
- Tôi sắp chết rồi.
Giọng nói của đối phương hơi khàn khàn, nhưng loại khàn khàn này không khiến người ta cảm thấy suy yếu, ngược lại khiến người ta cảm thấy như mãnh hổ đang ngủ đông. Ai dám khinh thị ông ta, nhất định sẽ bị phản phệ.
- Tôi biết.
Vương Kha gật đầu, buông xì gà xuống. Bởi vì anh ta rất rõ ràng, hiện tại, người đàn ông trước mắt này không thể ngửi mùi thuốc lá. Nếu như ông ta còn muốn sống thêm mấy ngày nữa...
Người đàn ông ngẩng đầu, nhìn nhìn xì gà, hé mở khóe môi nứt nẻ, dùng đầu lưỡi liếm liếm, một bộ dạng rất thèm thuồng. Nhưng ông ta vẫn ngáp một cái, lần thứ hai cúi đầu, buông tay, nhìn nhìn vết chai đầy lòng bàn tay mình.
Trầm giọng nói:
- Hai năm trước, tôi hỏi anh có cần tôi ra tay hay không, anh nói chờ một thời gian nữa, anh có biết lúc đó tôi có cảm giác gì không?
- Cảm giác hận không thể giết tôi.
Vương Kha trả lời rất bình tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận