Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1402: Chém Diêm La! (bát) (1)

Uy nghiêm của Diêm Vương.
Còn cần nữa hay không chứ?
Lần này.
Không tiếc tất cả.
Cũng muốn triệt để kéo Doanh câu lại!
Châu Trạch vẫn lộ ra vẻ bình tĩnh như trước.
Chỉ mở miệng nói:
- Muốn lên thì cứ lên đi, bộ thân xác trần tục này, giữ lại ngược lại còn là một loại ràng buộc.
Sở Giang Vương đang chống đỡ vầng trăng, nghe vậy thì khẽ giật mình.
Mà huyết nguyệt thì thì lại vì chuyện đó mà vui mừng.
Dường như đạt được một loại xóc nảy cực lớn.
- Vù!
Một luồng hào quang màu đỏ xông thẳng lên trời.
Huyết nguyệt phi thăng.
Nhưng thân xác mặt trăng cực kì khổng lồ vẫn luôn tồn tại trước đó, vào lúc này, lại bắt đầu hòa tan, hóa thành dung nham màu đỏ như máu cực kì khủng bố, trút xuống!
Một thứ thực sự tồn tại.
Bất luận là lớn đến mức nào, cho dù là có nặng đến thế nào, ít nhất, dựa vào sức mạnh cường hãn của bản thân Diêm Vương để chống đỡ một trận, vẫn có thể gánh vác được một lúc.
Nhưng bây giờ.
Vầng trăng khổng lồ đã hóa thành dung nham, trực tiếp biến thành một thứ giống như thể lỏng, trận biến cố này, khiến cho Sở Giang Vương trở tay không kịp, anh ta không nghĩ tới sẽ xuất hiện loại thay đổi như thế này, tương tự, đám quan sai ở bên dưới kia, cũng không ngờ tới trong chớp mắt mà thế cuộc lại sụp đổ đến tận nơi này!
- Rào rào... Rào rào... Rào rào...
Địa ngục không ít dung nham.
Loại dung nham ở trong khe nứt rậm rạp trên đất, sau đó phun trào ra ngoài kia, gần như được tính là một loại phụ kiện đính kèm cơ bản trong hoàn cảnh ở địa ngục.
Nhưng dung nham do thân thể của huyết nguyệt biến thành, thế nhưng lại có sức sát thương cực kì khủng bố với linh hồn, linh hồn thông thường, cho dù vẫn chưa chạm đến, chỉ là tới gần thôi cũng có khả năng trực tiếp bốc hơi đi đời rồi.
Trong chớp mắt.
Dung nham quét sạch hơn phân nửa cung điện.
Quan sai đếm mãi không hết của điện thứ hai đang kêu gào ở bên trong dung nham, đang gào khóc.
Trong quá khứ.
Bọn họ là chúa tể cao cao tại thượng của địa ngục.
Sự vận hành của âm dương, trên thực tế, được thực hiện ở trong tay của bọn họ.
Nhưng hôm nay.
Bọn họ lại không khác biệt gì với những người bình thường bị vây trong tòa nhà đang bốc cháy ở dương gian cả.
Thành trì của Tống Đế Vương đã từng bị ánh trăng đập qua, biến thành trò cười cho các điện khác trong địa ngục, hiện tại, điện của Sở Giang Vương bị mặt trăng giải quyết, tình thế chỉ có hơn chứ không có kém.
Châu Trạch đứng ở trên đỉnh núi.
Chậm rãi nhắm mắt lại.
Những tiếng kêu đầy thê lương cùng với tiếng mắng chửi tràn ngập ở bên tai kia.
Dường như lại trở thành thứ âm nhạc dễ nghe nhất ở trên thế gian này.
Anh không quan tâm đến chuyện những quan sai này có sống được hay không, chuyện này không liên quan đến anh.
Trong mắt của anh, cũng không có cách nói lấy đại cục làm trọng gì đó, cho tới bây giờ anh vẫn luôn không phải người lấy đại cục làm trọng.
Giờ khắc này.
Dường như anh đã trở về thời điểm ngày xưa, khi anh ngồi ở trên Vương tọa bạch cốt bên trong U Minh Chi Hải.
Từ từ nhắm hai mắt.
Lắng nghe tiếng kêu rên của vô số vong linh trong nước biển.
Cảm giác quen thuộc.
Tiết tấu quen thuộc.
Không khí quen thuộc.
Quen thuộc cả... sự vui vẻ trên cả thể xác và tinh thần.
- Anh nhớ nhà không?
Châu Trạch khẽ nhíu mày.
Mới vừa rồi, thời điểm anh vừa vào trạng thái.
Cái giọng nói không biết thời thế kia lại lần nữa vang lên ở trong lòng anh.
Hiện tại, thật sự là anh đã hoàn toàn cảm nhận được loại cảm giác trước đó của Châu cá mặn mỗi khi mà anh cứ bất thình lình xuất hiện ở trong cuộc sống hằng ngày của Châu cá mặn rồi.
Thật sự.
Rất muốn bóp chết kẻ đó mà!
- Tôi cảm thấy, anh nhớ nhà.
Ông chủ Châu tiếp tục lắm lời.
Cảm giác giống như Doanh câu thích hưởng thụ tiếng kêu khóc của vạn quỷ.
Hiện tại, anh cực kỳ thích điên cuồng sủi bọt vào những lúc người ta không muốn nghe thấy giọng của anh nhất đấy.
Đến đây đi.
Tổn thương lẫn nhau đi!
Doanh câu không phủ nhận.
Bởi vì mọi người đều là một bộ linh hồn.
Nếu không, căn bản cũng không có ý nghĩa.
Ngay cả một khe hở để bạn che giấu cũng không có.
- Nhớ nhà, thì cứ khóc lên đi, căn cứ vào kinh nghiệm của tôi, khóc ra một chút nước mắt có thể khiến cho bản thân thoải mái hơn một chút đấy.
- … - Doanh câu.
- Hoặc là có thể quỳ xuống, hai tay ôm lấy mặt đất của địa ngục, gọi hai tiếng: Cha ơi, mẹ ơi, con đã trở về rồi đây!
- … - Doanh Câu.
- Chẳng qua là, hiện tại, tôi thực sự có chút cảm giác rằng anh rất biến thái, chuyện này thì có gì đáng xem chứ, thế mà anh lại còn có thể hưởng thụ được, không cứu nổi, không cứu nổi...
Châu Trạch mím môi.
Ngay sau đó chậm rãi mở mắt ra.
Nói:
- Hôm nay... Sẽ là ngày giỗ của chúng ta sao?
- Được rồi, vừa rồi tôi không nói gì cả, anh tiếp tục, anh cứ tiếp tục đi, đúng rồi, cây sâm núi già kia, không đúng, long mạch kia, anh ăn tiết kiệm một chút, anh phải biết vì tìm long mạch cho anh mà chúng tôi vất vả đến thế nào không?
- Anh có thể ngậm miệng không… chó… trông… cửa!
- Đáng tiếc là sát bút không nghe lời anh, này.
Chút châm chọc nho nhỏ sau cùng, sau đó ông chủ Châu cũng lập tức ngậm miệng, bởi vì anh biết rõ, nếu thật sự ép Doanh câu, rất có khả năng Doanh câu sẽ tự sát đồng quy vu tận với anh trong chớp mắt đấy!
Bóng dáng Sở Giang Vương đã bay thẳng lên, ở sau lưng anh ta, đã có một tiểu địa ngục Vô Gian được mở ra, từng vong hồn điên cuồng gào thét xông ra, xông thẳng về phía Châu Trạch đang đứng ở đỉnh núi.
Những lệ quỷ bị giam giữ bên trong địa ngục đã phải chịu cực hình tra tấn suốt trăm năm quá.
Hôm nay.
Thả lệ quỷ ra khỏi lồng.
Chỉ cần có thể cắn chết vị đó.
Bản vương thả tự do cho các người!
Vô số lệ quỷ xông về Châu Trạch.
Châu Trạch cứ đứng nguyên ở đó.
Không nhúc nhích.
Chỉ là ánh mắt nhìn quét qua bốn phía.
Đám lệ quỷ trước đó hung mãnh cuồn cuộn, sau khi tiếp cận anh ở một khoảng cách thì tất cả đều ngừng lại theo bản năng, bọn họ không còn dám hướng về phía trước, bởi vì khí tức phát ra từ trên người người đàn ông đang đứng ở đó, khiến cho bọn họ tê cả da đầu.
Ừm, đó là nếu như bọn họ có da đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận