Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1055: Nuốt đi (2)

Châu Trạch ném điếu thuốc xuống đất, nghiêng người sang, nhìn về bóng đen ở trước mặt.
- Tôi thực sự muốn nghe lời nói thật lòng của anh, mới vừa rồi, tại sao anh không nổ Thái Sơn?
Bóng đen lơ lửng đến trước mặt Châu Trạch.
- Bây giờ nói những chuyện này, còn có ý nghĩa gì?
Châu Trạch hỏi ngược lại.
- Có, ít nhất bây giờ tôi còn có một quyền lựa chọn, đó là để cho anh nuốt, hay là để cho anh ta nuốt.
Tự do có rất nhiều kiểu, cũng có thể nói thô một chút, cho bạn lựa chọn rốt cuộc bản thân sẽ chết như thế nào, lựa chọn việc rốt cuộc bản thân muốn trở thành món ăn trên bàn của ai.
Châu Trạch do dự một chút.
Sau đó cho ra đáp án của mình:
- Có thể, là bởi vì tôi và anh không giống nhau, tôi không có chí hướng gì, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện phản công địa ngục gì đó, chuyện tôi muốn lắm, chính là mỗi ngày đều có thể nằm trên ghế sô pha phơi nắng, uống chút cà phê, đọc báo, trôi qua một cách nhàn nhã.
- Không cần phải làm việc cực khổ, không cần vì tiền mà buồn phiền.
- Buồn chán cũng được, không có chuyện làm cũng được, có thể tự do tự tại, chán ghét tất cả những chuyện phiền toái cực khổ.
- Dù đoạn thời gian gần đây đã làm không ít chuyện, nhưng cũng là dựa vào…
- Dựa vào.
- Dựa vào năng lực hiện tại của tôi, không có biện pháp tiếp tục bảo đảm và bảo vệ loại cuộc sống như trước kia của tôi mà thôi.
- Làm anh hùng sao, quá mệt mỏi, làm bá chủ à, cũng quá giày vò rồi, làm nhân tài gì đó, càng phiền toái hơn nữa.
- Đời trước đã sống đến quá đau khổ quá mệt mỏi rồi, thẳng đến khoảnh khắc chết trong tai nạn xe cộ kia, tôi mới cảm giác, cuộc sống của tôi thật thê thảm.
- Hiện tại, tôi có nhà ở, có rất nhiều nhà ở.
- Ừ, mặc dù đều là của người hầu gái nhà tôi.
- Tôi bài xích tất cả hình thức canh gà, bởi vì tất cả mọi người đều phấn đấu, tất cả mọi người đều muốn thành công, nếu tất cả mọi người đều có thể thành công, điều đó cũng có nghĩa là không ai thành công cả.
- Có thể, trong mắt rất nhiều người, cuộc sống mà tôi hướng tới, con người tôi, sẽ cảm thấy rất không tiền đồ.
- Nhưng đây chính là lý tưởng thực sự của tôi, tôi cảm thấy cuốc sống như vậy rất thoải mái, bản thân tôi rất hài lòng, nên tôi cảm thấy không sao cả.
- Trước đó, thật ra thì tôi cũng có nghĩ tới chuyện Thái Sơn, nhưng suy nghĩ một chút lại không cần phải làm vậy, lười tiếp tục giằng co.
Châu Trạch nói xong.
Còn bổ sung một chút.
Nói:
- Đại khái, chính là như vậy đi.
Sau khi nghe những chuyện “rất không tiền đồ” này xong, bóng đen trầm mặc, anh ta chợt nhớ tới vị kia, sau khi chém giết Xi Vưu xong, có phải là giống với cảm giác sau khi xảy ra tai nạn đời trước mà vị này đã nói hay không.
Đều mệt mỏi, đều mệt mỏi sao…
Xa xa,
“Mèo Garfield” nghe những lời này.
Kêu “chít chít” hai tiếng.
- Ba!
Thằng bé trai đập một cái vào trên đầu Hoa Hồ Điêu.
Mắng:
- Cá Mặn.
- Mày mà cũng có tư cách gọi hay sao?
...- Thật ra thì, tôi cũng biết, lần này anh trốn không thoát, chúng tôi lặn lội đến, chính là vì anh.
Châu Trạch nhìn bóng đen, lại lấy ra một điếu thuốc rồi châm lên:
- Bất luận là đứng trên lập trường của tôi hay là đứng trên lập trường của anh, để cho anh đi mất, đều không thực tế, cũng không cách nào đưa ra lựa chọn như vậy được.
- Đây không phải là chuyện đúng hay sai, mà là chúng tôi cần, mà anh là mục đích của chúng tôi.
- Nhưng có một chuyện tôi có thể đáp ứng anh.
- Nếu như có cơ hội.
- Tôi có thể cho anh một cơ hội.
- Cho anh một cơ hội làm lại từ đầu.
- Anh, ở nơi sâu trong linh hồn tôi, không đúng, là ở nơi sâu trong linh hồn anh ấy, có cất giữ một Linh Hồn Lạc Ấn, mỗi lần sau khi anh đi vào, Linh Hồn Lạc Ấn kia giống như được sạc điện vậy, còn có thể nhảy nhót được mấy cái.
- Lúc đầu, ngay cả anh ta mà tôi cũng không tin, tôi lại sẽ đi tin anh?
Bóng đen trực tiếp hỏi ngược lại.
- Tôi cũng chỉ tùy tiện nói một chút mà thôi, thật ra thì, chính tôi cũng không tin tôi có thể hoàn thành được lời hứa này hay không, cứ đợi đến lúc đó đi.
- Nói những lời nhảm nhí này, có ý gì?
- Ít nhất, để cho trong lúc tôi nuốt anh xuống, giảm bớt được một chút cảm giác tội lỗi, dù sao, mới vừa rồi anh còn giúp tôi một tay, nhưng đúng như lời anh nói vậy, thịt nát thì cũng chỉ nát trong nồi nhà mình, tôi cảm thấy như vậy rất tốt.
- Lời này, tôi tin.
- Cam kết của anh, tôi vẫn là không tin.
- Ừm. - Châu Trạch gật đầu một cái.
Bóng đen bắt đầu từ từ tan rã.
Hóa thành một đám chất lỏng lơ lửng trôi nổi trong không trung.
Đồng thời.
Nói:
- Há miệng…
Châu Trạch há miệng ra.
Bóng đen lập tức vào bên trong.
Cảm giác không giống như uống nước.
Cảm giác này.
Giống như là hút một hơi thuốc.
Chẳng qua chỉ là không thể nhả hơi khói này ra.
Làm hại ông chủ Châu bị bị sặc.
Bắt đầu ho khan nôn ọe.
- Ông chủ…
Oanh Oanh vỗ nhè nhẹ sau lưng giúp Châu Trạch.
Qua hồi lâu.
Châu Trạch mới lấy lại được sức.
Lắc đầu một cái.
Nói:
- Không sao, không sao.
Nếu vị kia đã đi vào, Châu Trạch cũng tin tưởng anh ta đã tự hủy ý thức của bản thân rồi, phải biết, lúc này trong cơ thể anh có Thiết hàm hàm cùng Thái Sơn đang trấn thủ, nửa gương mặt muốn chơi trò lừa bịp ám độ trần thương gì đó là chuyện hoàn toàn không có khả năng.
Một cái mục tiêu chính cùng với một mục tiêu lớn bỗng nhiên xuất hiện, đều được giải quyết.
Tiếp theo.
Châu Trạch đưa ánh mắt nhìn về phía vị trí góc tường xa xa.
Thằng bé trai lôi mèo Garfield đi tới.
- Ba!
Mèo Garfield bị thằng bé trai vứt xuống trước mặt Châu Trạch.
Một cái chân của nó.
Rõ ràng đã bị gãy.
Lúc này đang bò từng chút từng chút một trên mặt đất, giương hai con mắt ngập nước lên nhìn Châu Trạch.
Nó biết rõ.
Sinh tử của nó.
Đều phải dựa vào một ý nghĩ của người đàn ông trước mắt này.
Thậm chí.
Chính nó cũng cảm thấy, dường như bản thân thực sự chỉ còn một con đường chết mà thôi.
Rõ ràng trước đây không lâu, vừa mới bị đánh một trận, kết quả nó vừa mới lật ngược được thì tình thế đã xoay chuyển.
Mới phản bội không được bao lâu, lão đại đã bị trấn áp rồi.
Trong lòng chồn ngốc cũng rất khổ sở đó.
Châu Trạch giơ chân lên.
Trong mắt Hoa Hồ Điêu tràn đầy tuyệt vọng.
Đoán chừng ở trong lòng nó cũng đang đọc vãn sinh chú cho bản thân rồi, nếu như nó biết nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận