Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1149: Vòng fan (1)

Lại phối hợp thêm chút phong cách võ hiệp:
Người giết tôi, Canh Thần!
Hoặc là lại phối hợp thêm chút ngôn ngữ chính thức:
Kẻ chống đối pháp luật, Canh Thần!
Hoặc lại tăng thêm chút tức giận:
Chỉnh chết Canh Thần báo thù cho lão tử!
Tóm lại, ngàn nói vạn nói, bây giờ, ông chủ Châu đột nhiên có lương tâm mà phát hiện, anh chợt cảm thấy, một tuần sứ chính trực liêm chính quân tử vĩ đại như Canh Thần đây.
Vẫn luôn bị anh giam lỏng ở trong tiệm sách.
Hình như thật sự là lỗi của anh.
Một người đơn thuần như vậy, một người đã thoát ra khỏi những sở thích thấp kém như vậy.
Hẳn là anh nên chủ động buông tay.
Đồng ý để cho anh ta bay về nơi anh ta cảm thấy hạnh phúc hơn…
A Dao không biết được lúc này trong lòng người đàn ông trước mặt này, người đã mang đến uy áp kinh khủng cho cô ta đang nghĩ đến chuyện gì.
Trên thực tế.
Ông chủ Châu cũng không cố ý muốn biểu diễn vẽ rắn thêm chân gì đó.
Dù sao.
Người đàn ông ở dưới quần thiếu thiếu kia đã chết.
Người phụ nữ trước mắt này cũng không cách nào truyền đi thêm một tin tức nào nữa, cái loại hình thức giết bản thân trước sau đó mới dùng chính mình truyền tin tức đi này, độ khó của chuyện này quá cao rồi.
Bản thân lại biểu diễn cái gì, cũng không cần phải vậy, huống chi, Châu Trạch hiểu rất rõ đối với tài nghệ biểu diễn của mình, đoán chừng ngang hàng với tài nghệ Chủy Độn của anh đi, cũng sẽ không bêu xấu.
Châu Trạch bắt đầu đi về phía trước.
A Dao đứng ở nơi đó.
Không phản kháng.
Cô ta chỉ đứng như vậy.
Nhìn Châu Trạch đi tới trước mặt mình.
Cứ nhìn móng tay của Châu Trạch móng tay đâm vào ngực của mình.
Nhìn móng tay Châu Trạch, dịch độc ở trong người cô ta, dưới tác dụng của sát khí, không ngừng phát ra tiếng xèo xèo của chảo dầu sôi.
Ánh mắt của cô ta nhìn chằm chằm vào Châu Trạch.
Giống như là ở im lặng vừa nói: Tôi hóa thành tro cũng sẽ nhớ anh!
Dường như có chút ngược.
Nhưng đúng là có vẻ có ý như vậy.
Đám thành viên của đội chấp pháp này, bọn chúng đều là một đám kẻ điên không thể nói lý.
Mặc dù biết không địch lại, mặc dù hiểu rằng chắc chắn phải chết, nhưng thực sự chỉ đứng không phản kháng ngồi nhìn bản thân bị giết chết, sau đó dùng ánh mắt “Vẽ một vòng tròn nguyền rủa anh”.
Thật đúng là người bình thường không làm được.
- Ba!
Linh hồn tiêu tan.
Châu Trạch móc một cái khăn ướt từ trong túi ra, lau chùi móng tay của mình, còn may bản thân anh là cương thi, thi độc phối hợp với sát khí cương thi, lúc trước đều là anh đầu độc người khác, lần này dù sao cũng có thể lấy độc công độc, nếu không thật đúng là có khả năng lật thuyền trong mương rồi.
Hứa Thanh Lãng từng đã từng cười nhạo, người trong tiệm sách, kẻ không sợ hạ độc, đoán chừng là ba cương thi!
Lúc này luật sư An cũng chạy tới, đứng ở bên cạnh lão Trương, lắc đầu một cái, nói:
- Ai, sao anh ta lại bị đánh gục như vậy chứ, thật là không dễ dùng mà.
Câu hát “Chị em can đảm tiến về phía trước” kia, đương nhiên luật sư An không dám hát lại lần nữa, lúc này vội vàng xóa dấu vết quăng nồi.
- Kêu vài người trong tiệm đi, trước tiên thu dọn nơi này một chút, sau đó chúng ta thương lượng một chút xem bước tiếp theo nên làm cái gì.
- Vâng, ông chủ.
Thái độ của luật sư An tốt đến không có cách nào nói được gì, chuyện lần này, xét đến cùng vẫn là ông chủ giúp anh ta hả giận, phần nhân tình này, anh ta đã nhận, đồng thời, thái độ của anh ta đối với Châu Trạch cũng vào lúc này, lặng yên không một tiếng động mà xảy ra một chút thay đổi.
Từ ôm bắp đùi đơn thuần, biến thành ôm bắp đùi có mang theo tình cảm.
Châu Trạch ngồi ở vườn hoa, rút ra một điếu thuốc, châm lửa.
Qua hai mươi phút, đám người Nguyệt Nha đã tới, ngược lại Oanh Oanh cùng đám người thằng bé trai lại không tới, chẳng qua là quét dọn chiến trường, dùng mấy tiểu quỷ sai này là thích hợp rồi, vả lại, trong nhà cũng cần người trấn giữ.
Nhìn ba quỷ sai bận trước bận sau, dọn dẹp thi thể, quét dọn vệ sinh, xóa dấu vết.
Ông chủ Châu bỗng nhiên có chút thương xót.
Lúc trước nghe luật sư An nói, một hơi gọi được ba quỷ sai, bản thân còn bỏ ra một số tiền lớn mời bọn họ ăn cơm, còn giống như đốt pháo hoa ăn mừng, tốn rất nhiều tiền.
Khi đó, cho là công ty mới thành lập, chiêu binh mãi mã, sau này làm ăn phát đạt, nhưng có ai biết được sau khi phong vân thay đổi, những việc lúc trước lại tương đương với tuyển ba nhân viên vệ sinh.
Lúc đánh nhau chỉ có thể khiêng cờ xí của trận pháp chạy vai quần chúng, sau khi đánh nhau xong, lại làm công việc dọn dẹp tàn cuộc.
Chẳng qua là, chuyện này giống như đạo lý sau khi sinh con ra bạn cũng không thể nhét nó vào lại được.
Ở trong lòng, ông chủ Châu đang suy nghĩ xem có biện pháp nào có thể giúp cho đám thủ hạ này tăng thêm được chút thực lực hay không, cũng không thể bỏ phí như vậy được.
Nghiêm trọng nhất là tiểu loli kia kìa, từ sau khi nói chuyện yêu đương là đã mất đi tâm tiến thủ rồi.
Nhưng mà, sau khi trong đầu loại bỏ một trận, mới phát hiện những phương pháp tăng thực lực mà mình của mình hình như không có tính phổ biến rộng rãi cho lắm.
Lão Trương bị thương không nhẹ, còn chưa tỉnh lại, hơn nữa trình độ sưng mặt sưng mũi nghiêm trọng như thế này, đoán chừng còn phải tiếp tục xin nghỉ không thể đi làm được.
Nếu để cho người ngoài nhìn thấy đội trưởng đội hình cảnh lại lấy tư thế giống như vừa mới đập một trận với xã hội đen thế này mà xuất hiện, như vậy còn ai dám ôm lòng tin đối với trị an của thành phố Thông Thành nữa?
Đợi sau khi xử lý xong thi thể và những thứ khác, tổng cộng đã tốn thời gian nửa giờ rồi, ba quỷ sai thủ hạ này, năng lực trên phương diện này thật sự là không có gì phàn nàn được cả, Châu Trạch cảm thấy sau này thực sự có thể đăng ký vào một công ty dọn dẹp đấy.
Không chỉ phụ trách dọn dẹp vật lý, còn có gói dọn dẹp những “đồ bẩn” trong nơi ở nữa.
Trên xe quay về tiệm sách.
Châu Trạch đột nhiên hỏi luật sư An:
- Đại đầu lĩnh kia của bọn họ, là người như thế nào?
- Tôi không biết, ông chủ, vấn đề này của anh giống như anh đang đi ở trên đường, tùy tiện tìm một người hỏi lãnh đạo cao cấp của quốc gia là một người như thế nào vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận