Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 211: Điên! (2)

Đến cuối cùng.
Quần áo trên người cô ta bắt đầu hòa tan, biến thành một mảnh vải màu đen nhánh, chậm rãi dán vào trên người cô ta, đây là trang phục của nữ Ninja, cũng là trang phục vốn có của cô ta, là quần áo cô ta mặc trước khi chết!
Hơn 500 năm trước, cô ta và đồng bọn của cô ta vừa lên đất liền, vừa mới giết vào cửa thành đã bị Tào Đỉnh dẫn hương dân đẩy lùi, bản thân cô ta càng thảm hơn, đã bị Tào Đỉnh chém đầu trên đường truy sát bọn họ.
- Tôi và đã từng nói với anh rồi, gương là thứ có thể ghi lại hình ảnh, nó rất khách quan, cũng rất công chính, từ đầu đến cuối nó vẫn luôn ghi chép lại tất cả những chuyện đã phát sinh khi đó.
- Nhưng cũng chính vì nó rất công chính, cho nên mới khiến người ta xuất hiện ảo giác, cho rằng tất cả mọi thứ phản chiếu bên trong nó đều là thật.
- Mà càng là thứ chân thật thường lại càng mang theo nhiều ý tứ giả dối hơn.
Nữ Ninja hơi hơi nghiêng đầu, nhìn Châu Trạch như nhìn một cậu nhóc đáng yêu, trêu ghẹo:
- Có phải hiện tại anh cảm thấy rất kinh hoảng không? Có phải anh đang cảm thấy nhục nhã khi bản thân mình bị người khác đùa giỡn trong lòng bàn tay?
Nữ Ninja chủ động đến gần, đến gần Châu Trạch hơn một chút, tiếp tục trêu chọc nói:
- Chẳng lẽ anh chưa từng nghĩ tới, vì sao ba tên kia có thể trùng hợp tới mức tụ hội ở nơi này?
- Chẳng lẽ anh chưa từng nghĩ tới, vì sao vừa lúc ấy ở sát vách lại có cô gái Nhật Bản như tôi nghe thấy tiếng nhạc, lập tức đi tới gõ cửa muốn tụ hội cùng, cuối cùng khi gặp phải chuyện còn ra vẻ xấu hổ phản kháng?
Châu Trạch gật đầu, thừa nhận nói: - Là tôi sơ sót.
Tất cả những chuyện này, từ lúc mới bắt đầu Châu Trạch đã rơi vào bẫy, cho dù là chuyện “ngồi tù” thay đối phương hay là hành vi sau cùng, thật ra, bản thân mình vẫn đang rơi vào trong bẫy của người ta.
- Ha ha.
Nữ Ninja nở nụ cười, cô ta cười đến rất vui vẻ, tiếp tục nói:
- Anh có biết không, dụ dỗ ba tên kia thật sự rất vui đấy, chẳng qua bọn hắn lại không được, ra quá nhanh, thân thể hư nhược, bọn họ còn chưa thể khiến bà đây thoải mái, mới kẹp nhẹ một cái bọn họ đã vỡ đê.
Tổng cộng có bốn con quỷ.
Một con có trách nhiệm dụ dỗ.
Ba con có trách nhiệm phụ thân.
Phân công rất rõ ràng.
Làm liền một mạch.
Cho nên, cô ta mới có thể nhảy từ căn phòng sát vách tiến vào gian nhà của Châu Trạch.
Đương nhiên, trong lúc cô ta bị Châu Trạch phân thây cô ta vẫn đang cố gắng khắc chế bản thân mình như trước, diễn một màn kịch nữ quỷ báo thù giống tới mức không ai nhận ra được, quả thật đó cũng là bản lãnh của cô ta.
Thân thể Châu Trạch chậm rãi phát sinh biến hóa.
Trên thực tế.
Thân thể trong hiện thực của anh có biến hóa chỉ là một loại lôi kéo trên mặt ý thức.
Ở thế giới trong gương.
Da thịt trên người Châu Trạch đã chậm rãi biến thành màu đồng cổ, máu thịt bắt đầu khô quắt lại, trong đôi mắt sâu có tia sáng lấp lánh, giống hệt như một ngọn lửa màu đen, vô cùng âm trầm.
Nữ Ninja có chút giật mình, giật mình với biến hóa của Châu Trạch, giật mình với khí tức đáng sợ tản mát ra từ trên người Châu Trạch lúc này.
Nhưng cô ta lại không sợ.
Tiếp tục cười nói:
- Không còn kịp rồi, chẳng mấy chốc nơi này sẽ bị nghiền nát, đến lúc đó, tôi có thể tùy tiện tìm một tấm gương lành lặn để rời khỏi đây, anh không thể tìm được tôi, cũng không bắt được tôi.
- Tôi được tự do rồi!
Châu Trạch chậm rãi cúi đầu.
Giống như hoàn toàn không nghe thấy những lời cô gái đang nói vậy.
Cô gái bắt đầu lui về phía sau, cấm chế nơi này đã tiếp cận tình huống hoàn toàn tan vỡ, hiện tại cô ta đã có thể rời đi.
- Đánh thức tôi... ... làm cái gì... ...
Cô gái ngây ngẩn cả người, khi cô ta quay đầu lại lại phát hiện Châu Trạch còn đang cúi đầu.
Không phải anh ta đang nói chuyện với mình sao?
Vậy anh ta đang nói chuyện với ai?
Cô gái hơi nghi hoặc một chút.
- Ah... ... Đã biết... ...
Châu Trạch cứ như đang lầm bầm lầu bầu.
Trên thực tế.
Đúng là anh đang lầm bầm lầu bầu thật.
Anh đưa tay đặt vào bên trong túi tiền của mình.
Lấy ra một chiếc nhẫn đồng xanh.
- Đã biết... ... Có nghĩa là... ... Cái đồ chơi nhỏ này... ... anh không biết dùng... ... đúng không?
Châu Trạch ẫn đang lầm bầm lầu bầu.
Nhưng nữ Ninja lại có thể cảm ứng được một cảm giác nguy cơ nồng đậm.
Loại cảm giác nguy cơ này càng thêm rõ ràng hơn so với sự khủng bố của Châu Trạch sau khi khí tức trên người anh phát sinh biến hóa.
Cô ta bắt đầu chạy nhanh ra phía bên ngoài, cô ta phải rời khỏi nơi này!
Tào Đỉnh đã chết.
Không còn ai có thể ràng buộc bản thân mình nữa.
Tự do.
Ngay trước mặt cô ta!
- Keng... ...
Móng tay màu đen của Châu Trạch nhẹ nhàng gảy trên mặt nhẫn.
Chiếc nhẫn phát ra một tiếng vang lanh lảnh.
Sau đó.
Một màn sáng màu xanh lam từ trên mặt nhẫn phát ra.
Trong nháy mắt bao phủ toàn bộ mảnh không gian này.
Thân thể của nữ Ninja nặng nề đụng vào trên màn sáng, bị bắn trở về.
Trong mắt cô ta tràn đầy sợ hãi cùng không dám tin tưởng.
Màn cấm chế mới vừa rồi rõ ràng còn đang tan vỡ tới bảy tám phần mười.
Vào lúc này nó đã phục hồi như cũ!
Không!
Không phải.
Nữ Ninja đã nhìn ra.
Có một cấm chế mới một lần nữa bao trùm nơi đây!
Cô ta lại bị nhốt một lần nữa rồi!
Châu Trạch chậm rãi ngẩng đầu, thân thể anh còn hơi lom khom.
Hai tay rủ xuống tự nhiên, kéo tới rất dài, móng tay anh cứ dài, dài, dài tới mức sắp chạm đất.
Khóe miệng anh lộ ra một vòng cung trào phúng.
Trong hốc mắt tràn ra ngọn lửa màu đen, anh hơi hưng phấn mà nhìn chằm chằm vào nữ Ninja trước mặt.
Càng nhìn càng thấy thích.
Như đang nhìn một lọ.
Rượu quý đã được cất vào hầm rượu hơn năm trăm năm... ...
Thân thể Châu Trạch vẫn còn hơi loạng choạng, như một ông lão ốm yếu lọm khọm, hoặc như một người đàn ông say rượu, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể té ngã trên đất.
Nhưng khí tức khủng bố tản mát từ trên người anh ra, lại càng ngày càng khiến người ta cảm thấy bị áp bách mãnh liệt.
Nữ Ninja thử xé mở màn ánh sáng màu xanh lam này ra, cô ta muốn rời khỏi nơi này, cô ta đã hao tổn tâm cơ nhiều hơn ba người đồng bạn của mình lúc trước, vất vả lắm mới có thể hủy diệt cấm chế Tào Đỉnh lưu lại, nhưng không ngờ thực tế lại quá tàn khốc.
Cô ta vất vả lắm mới có thể chạy trốn ra khỏi một nơi vốn là lồng giam, nhưng kế tiếp, cô ta lại tiến vào một lồng giam càng lớn hơn, càng vững chắc hơn.
Châu Trạch chậm rãi đi tới, thân thể anh vẫn hơi lung la lung lay như trước, mà anh càng tới gần, thần sắc trên mặt nữ Ninja lại trở nên càng ngày càng ngưng trọng.
Cô ta không dám chủ động ra tay công kích Châu Trạch, tựa như một người không cẩn thận lọt vào lồng giam một con cọp vậy, phản ứng đầu tiên của người ấy nhất định là mau chóng tìm cách leo ra khỏi lồng sắt chứ không phải đần độn đi đương đầu với con cọp.
Châu Trạch chính là con cọp trong lồng này, chuẩn bị thôn phệ người khác.
Trước đó Châu Trạch còn nghĩ bản thân đã khiến những người còn lại trong phòng sách phải liều mạng bên ngoài kia, còn ông chủ như anh lại chỉ ở bên cạnh xem cuộc vui, ngay cả tác dụng cổ động cũng chẳng thể hình thành, quả thật có chút không thể nào nói được.
Hiện tại.
Ngược lại cũng không tệ.
Châu Trạch còn phải cảm ơn người phụ nữ trước mắt đã cho mình có cơ hội làm chút chuyện, chờ khi mình rời khỏi thế giới trong gương này cũng không đến mức bị mấy người Hứa Thanh Lãng khinh bỉ.
- Chúng ta có thể giao dịch.
Mỗi một con mồi trước khi chết đều sẽ nghĩ hết biện pháp để bản thân mình có cơ hội chạy trốn, nữ Ninja này cũng không ngoại lệ.
- Trước khi cô chết... chỉ là người bình thường...
Vòng cung trào phúng trên khóe miệng Châu Trạch lại càng thêm sâu.
Đúng vậy.
Năm trăm năm trước, khi các người bị Tào Đỉnh giết chết chỉ là một tên giặc Oa bình thường. Cho dù các người có hung tàn tới mức nào, cuối cùng cũng chỉ là người bình thường.
Nếu đã là người thường, lại bị trấn áp ở chỗ này năm trăm năm, cô còn có thể lấy ra được đồ vật gì khiến tôi cảm thấy hứng thú đây?
Trên mặt nữ Ninja lộ ra vẻ khẩn cầu.
Châu Trạch từng bước tới gần.
Nhưng vào lúc này, thân thể nữ Ninja lại tiêu tán ngay tại chỗ, chỉ trong chốc lát đã xuất hiện sau lưng Châu Trạch, trong tay cô ta còn có một thanh chủy thủ màu đen, trực tiếp đâm về vị trí cổ Châu Trạch.
Tất cả những chuyện này chỉ xảy ra trong chớp mắt.
- Phốc!
Chủy thủ đâm vào!
Trên mặt nữ Ninja lộ ra vẻ mừng rơn!
Không ngờ mình có thể đánh lén thành công!
Không ngờ anh lại có thể cuồng vọng tới mức này, cho rằng bản thân đã ăn chắc mình rồi sao!
Lúc này nữ Ninja rất muốn cười, nhưng cô ta vẫn cố gắng khắc chế tâm tình của mình, chuẩn bị đưa tay xoay tròn chủy thủ, thuận thế cắt cả đầu lâu của Châu Trạch xuống.
Nhưng chỉ nghe tiếng bắp thịt ma sát "kẽo kẹt kẽo kẹt"…
Mặc cho nữ Ninja dùng hết tất cả sức lực của mình nhưng vẫn chẳng cách nào động đậy thanh chủy thủ, dù chỉ là một chút, bởi vì bắp thịt cùng cốt cách của Châu Trạch lại có thể trực tiếp áp chế cây chủy thủ này tới sít sao, giống hệt như đã khảm nó vào trong thân thể mình rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận