Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 674: Bí mật của Bạch phu nhân!

Đã một năm rưỡi trôi qua.
Tuy nói giọng nói của "công chúa Bạch Tuyết" lúc trước quả thật rất giống Bạch phu nhân, nhưng Châu Trạch không cách nào xác định đó chính là cô ấy.
Mà nếu đó là Bạch phu nhân.
Địa ngục mới gặp phải đả kích và rung chuyển khủng bố như vậy, Thập Điện Diêm La âm ty có chín người đã xảy ra vấn đề lớn, rõ ràng cô ấy còn có thời gian nhàn hạ thoải mái chạy tới dương gian "tiên tri" một lượt ngay trước mặt chính mình?
Bình thường chỉ có trong mấy bộ phim bắp rang của Âu Mĩ mới thích chơi loại nhịp điệu này.
Cô ấy thực sự rảnh rỗi như vậy sao?
- Ách, đúng vậy.
Châu Trạch dùng một tay cầm lấy tay lái, một tay khác lại càng không ngừng vò lấy trán mình, cho tới nay, hiểu biết của bản thân mình với Bạch phu nhân phần lớn đều thu được từ lời tự thuật của Oanh Oanh.
Mà hai trăm năm trước, Oanh Oanh vẫn luôn nằm trong quan tài, nhận tri của cô ấy thật ra đều lấy được trong lúc nói chuyện trời đất với Bạch phu nhân.
- Đợi lát nữa khi trở lại phòng đọc sách, cô không cần ra ngoài...
- Quên đi, cô phải đi theo tôi, hiện tại gọi điện thoại cho lão An, kêu anh ta chờ tôi phía dưới cao tốc.
- Được.
Oanh Oanh lập tức lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho lão An.
Sau khi nói ra yêu cầu của ông chủ.
Oanh Oanh cầm điện thoại di động nhìn về phía ông chủ, nói:
- Ông chủ, luật sư An nói ông chủ đã kéo đen số di động của anh ta, Wechat cũng không trả lời, hiện tại anh ta rất muốn trò chuyện với ông chủ.
- Cúp điện thoại điệu đi!
- Ừm.
Oanh Oanh cúp điện thoại.
Có chút cẩn thận lại nhìn ông chủ mấy lần.
Cô ấy không biết ông chủ gặp chuyện gì.
Nhưng trong trí nhớ, dường như rất ít khi cô ấy gặp được dáng vẻ hốt hoảng như vậy trên mặt ông chủ.
Tốc độ xe rất nhanh, hơn một giờ sau, xe đã vượt qua cầu lớn cao tốc Tô Châu- Thông Thành, đã có thể tính là tiến vào địa giới Thông Thành.
Quả nhiên, xe luật sư An đã chờ ở nơi đó.
Châu Trạch ngừng xe lại.
Luật sư An lập tức đẩy cửa xe ra xuống xe.
Một bộ như thấy quỷ hô lên:
- Mả mẹ nó, ông chủ, toàn bộ địa ngục đều đã đánh thành hỗn loạn.
- Có quan hệ với ông chủ, ông chủ!
Luật sư An có con đường riêng để câu thông với địa ngục.
Mà mấy ngày hôm trước tin tức truyền tới.
Đủ để khiến anh ta kinh ngạc há to miệng, nửa ngày không hợp lại.
Bản năng.
Anh ta nghĩ tới ông chủ nhà mình.
Bởi vì chuyện sẽ không trùng hợp như vậy, ông chủ mới vừa xuống địa ngục, kết quả địa ngục đã xuất hiện loại nhiễu loạn lớn như vậy, nếu nói nó không có chút quan hệ gì với ông chủ, luật sư An không tin.
Tuy nói ông chủ không có năng lực này, nhưng vị trong cơ thể ông chủ chính là chủ nhân của U Minh Chi Hải năm đó, nếu anh ta muốn gây chuyện, thật sự có thể gây ra.
Khiến người ta giận nhất chính là.
Từ sau khi ông chủ trở về.
Bản thân mình gọi điện thoại, gửi wechat, vội vàng xao động mà thiếu chút nữa trực tiếp lái xe tới Thượng Hải hỏi thẳng mặt, dù sao khoảng cách giữa hai nơi cũng không xa.
- Chuyện này đợi lát nữa hãy nói, hiện tại tạm thời... ...
- Không được, không có chuyện gì càng lớn hơn sự kiện kia, mau nói cho tôi biết, tới cùng đã phát sinh chuyện gì!
Luật sư An rất kích động mà dùng hai tay cầm lấy bả vai Châu Trạch hô lên.
- Tôi con mẹ nó chờ trong tiệm đã sắp bị lòng hiếu kỳ làm chết ngộp rồi, anh biết không!
- Doanh câu làm, đánh vỡ pháp thân của bảy tám Diêm La, lúc trước Bình Đẳng Vương còn chưa chết, nhưng lần này anh ta đã thật chết rồi, hiện tại doanh câu không thể tỉnh lại nữa, tốt rồi, kể xong.
- ... ... - Luật sư An.
Luật sư An một bộ táo bón nhìn Châu Trạch.
Mẹ nó anh có thể càng giản lược hơn một chút nữa được không?
Có người nào kể chuyện xưa như anh sao?
Quá trình đâu? Chi tiết đâu? Cảm giác thoải mái đâu?
- Hiện tại theo tôi tới bảo tàng Thông Thành trước, chính là cái nhỏ kia, tôi có một số việc phải điều tra rõ ràng.
- Không phải, ông chủ... ...
Luật sư An một bộ dục vọng chưa được thỏa mãn.
- Rất quan trọng!
- Đi, được rồi.
- Ừm, chuyện ở địa ngục, chờ sau này tôi sẽ kể tỉ mỉ cho anh, hiện tại không có chuyện gì càng quan trọng hơn chuyện trước mắt này.
Luật sư An gật đầu, đáp ứng.
Không đợi đám người Hứa Thanh Lãng lái xe hơi chậm phía sau tới, Châu Trạch để Bạch Oanh Oanh gửi Wechat nói bọn họ tạm thời về phòng sách trước, sau đó, Châu Trạch dẫn theo Oanh Oanh và luật sư An, hai chiếc xe trực tiếp lái đến viện bảo tàng Thông Thành.
Thông Thành có mấy viện bảo tàng, nhưng lần này Châu Trạch tới một nơi tương đối nhỏ, nhỏ đến mức bên trong ngay cả bãi gửi xe cũng không có, chỉ có thể đậu xe trên đường cái bên ngoài.
Thật ra, Thông Thành vốn không phải thành thị lấy du lịch nổi danh, nó nằm ở một vị trí rất lúng túng, tuy nói từ khi cải cách cởi mở tới nay, thành tựu GDP tăng trưởng rõ rệt, thậm chí còn cao hơn cả những thành thị tỉnh lị khác, nhưng bàn về nội tình tài nguyên văn hóa du lịch, thật sự là không cùng cấp bậc với các thành thị huynh đệ như Dương Châu, Hoài An...
Bên ngoài viện bảo tàng nhỏ này chỉ treo một tấm bảng, ngay cả bảo vệ cũng không có, sau khi đi vào lại càng giống với đi vào một thư viện trường trung học.
Bên trong không có người nào, một đường đi vào, Châu Trạch chỉ nhìn thấy một bác gái quét sân ngồi ở đằng kia, cầm điện thoại di động hình như đang cày TikTok.
Chờ đi vào sâu bên trong hơn.
Châu Trạch nhìn thấy một ông lão có mái tóc xám trắng ngồi trước bàn làm việc như đang sửa lại tư liệu gì đó, thấy có người đi đến, ông ta cũng chỉ ngẩng đầu liếc mắt, không nói gì.
Không cần bất kỳ giấy chứng nhận gì.
Không cần bất kỳ kiểm an gì.
Bạn muốn đi vào thì cứ đi vào đi thôi.
- Lão An, tôi nhớ tôi đã từng nói với anh, trước đây Bạch phu nhân không phải bị bách tính Thông Thành lập miếu thờ, đúng không?
- Đúng vậy, làm sao vậy?
- Dựa theo đầu mối này, tìm ra ghi chép năm đó.
Nói xong.
Châu Trạch lại nhìn về phía Bạch Oanh Oanh.
- Oanh Oanh, cô cũng đi tìm chung.
- Ông chủ, không phải tiết hàn y đã qua rồi sao?
- Tìm!
- An tĩnh một chút.
Ông lão trước bàn làm việc có chút bất đắc dĩ liếc nhìn đám người Châu Trạch.
Mà tiếp đó, ông lão lại cúi đầu làm chuyện của mình.
- Địa phương chí, ghi chép bản xứ, bắt đầu tìm đi.
- Nếu không thể tìm thấy ghi chép về từ miếu kia, cũng không có biện pháp, nhưng nếu có ghi chép, có thể tìm được, chắc chắn chỉ có thể tìm thấy ở nơi này.
- Mấy viện bảo tàng nổi tiếng khác ở Thông Thành, bên trong trưng phần lớn là tranh thêu, mấy sản phẩm công nghiệp dân tộc thời cận đại, mà nơi cất giữ tư liệu lịch sử chân chính cũng chỉ có nơi này.
Lần này vừa tìm.
Đã tìm rất lâu.
Bởi vì nơi này chất chứa quá nhiều tư liệu văn bản, bình thường cũng không có nhiều người thực sự tới nơi này, mà ở đây cũng không có nhiều nhân viên nghiêm túc.
Chờ đến khi bên ngoài đã sắp chạng vạng.
Lão đầu đi tới, hỏi:
- Này, chúng tôi phải đóng cửa.
Ý là chúng tôi phải đóng cửa tan tầm về nhà.
Châu Trạch không để ý, tiếp tục tìm thứ mình cần, đương nhiên luật sư An và Bạch Oanh Oanh cũng không quan tâm, tiếp tục lật xem đồ vật trên đầu.
Lão đầu có chút bất đắc dĩ.
Ở đây lại không có bảo vệ.
Dựa vào cục xương già như lão đương nhiên không thể đuổi người, chỉ có thể đi tới hỏi:
- Các người tìm cái gì?
- Từ miếu, tồn tại từ rất sớm trước kia, hình như đã bị phá dỡ từ trước giải phóng.
- A, trong này có thể tìm được nó, nếu tìm danh nhân và vân vân, nói không chừng còn có thể.
- Tôi nhớ hình như Trương Kiển tiên sinh đã từng đề chữ cho nơi ấy.
- Trương Kiển tiên sinh? - Lão đầu do dự một chút, hỏi: - Có phải từ miếu kia cung phụng một nương nương họ Bạch?
- Ông biết?
Châu Trạch buông đồ vật trong tay xuống nhìn về phía lão đầu.
Sớm biết trình độ của lão đầu này cao như vậy.
Trước đó bản thân mình phí nhiều thời gian lâu như thế làm gì?
- Trong nhật ký của Trương Kiển tiên sinh có ghi chép.
Nói xong.
Lão đầu đi tới giá sách bên cạnh, đưa tay lấy một quyển sách xuống, bên trong có ảnh chụp, có thể tính là phương pháp để sắp xếp tài liệu.
- Tìm được chưa? Dường như từ miếu kia đã bị phá dỡ sau giải phóng. - Châu Trạch hỏi.
- Ừ, tìm được, cũng không phải bị dỡ bỏ sau giải phóng, trước giải phóng nó đã sớm không còn, trong nhật ký còn có viết đây, chẳng qua khi đó nó không được gọi là nhật ký, rất lắm cũng chỉ được ghi chép trong thư tín.
- Trước giải phóng đã bị dỡ bỏ? Biết là ai dỡ bỏ không?
- Bản thân Trương Kiển tiên sinh.
- Cái gì? - Châu Trạch cảm thấy có chút sai lầm, trước đây chính ông ta đã đề chữ cho Bạch phu nhân: - Không thể nào đâu?
- Lá thư này là Trương Kiển tiên sinh viết cho cháu mình, có nhắc tới chuyện này, trong thư Trương Kiển tiên sinh nói mình bị gạt, đề chữ cho một dâm phụ, thiếu chút nữa tạo thành sai lầm lớn. Sau này trong thư còn nói, ông ta áy náy khó có thể bình an, vì thế sai người phá bỏ từ miếu kia.
- Cụ thể là chuyện gì xảy ra, Trương Kiển tiên sinh phát hiện gì rồi?
Lão đầu nhún vai.
- Cậu hỏi tôi đêm nay tôi ăn gì, ngược lại tôi có thể trả lời cho cậu một chút, nhưng nếu cậu hỏi lúc đó Trương Kiển tiên sinh đã phát hiện gì, ông ta không viết ra, tôi biết tới chỗ nào hỏi?
Châu Trạch cầm lấy "quyển nhật ký".
Bắt đầu đích thân lật xem.
Trương Kiển có thể tính là nhân vật nổi danh nhất trong lịch sử Thông Thành cận đại, bản thân ông ta là trạng nguyên cuối nhà Thanh, chiếu thư thoái vị của Thanh Đế do ông ta phác thảo, sau đó ông ta còn thiết lập công nghiệp dân tộc cận đại ở Thông Thành. Vào thời dân sơ cuối nhà Thanh, cho dù đặt ở toàn quốc ông ta cũng là người cực có danh tiếng.
Người như vậy hiển nhiên có thể tính là nhân vật có nhiều vết tích lịch sử.
Tới cùng trước đây ông ta.
Đã phát hiện gì rồi.
Mới dưới cơn giận dữ, vội vàng đích thân viết lại chuyện phá dỡ từ miếu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận