Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1690: Bắt đầu trò chơi (2)

Người đàn ông bị thương ở chân đang kéo theo cái chân bị thương mà quét sàn.
Thanh niên mang khẩu trang lắc đầu một cái.
Nói:
- Không sao.
Lúc này lão đạo mới phát hiện, vị bệnh nhân mới tới kia – là một người đàn ông trung niên – đang cầm điện thoại di động, đang lướt Douyin với âm lượng rất lớn.
Hẳn là chân của đối phương có vấn đề, đang bó thạch cao nằm ở đó.
Ầy,
Lão đây chính là ưa thích loại người không có tự giác như vậy đó!
- Đến đế, chém giết, chém giết nào!
Lão đạo vui vẻ mà ngồi lên trên giường bệnh của người thanh niên mang khẩu trang, bắt đầu sắp xếp bàn cờ.
Lúc này.
Chị gái y tá đi tới phòng bệnh, miệng gọi:
- Vương Thụ Thành, 1102, là anh sao?
- Là tôi.
Người đàn ông đang lướt Douyin kia đặt điện thoại di động xuống.
- Đến đây, đến lượt anh làm kiểm tra rồi, đi ra ngoài một chút.
- Được.
Người đàn ông có chút khó khăn mà chống ba tong xuống giường, đi theo y tá đi ra ngoài.
...
Lúc này.
Ở cửa bệnh viện, có một nhóm người vừa xuống từ một chiếc xe con, đều là đàn ông trưởng thành, mỗi người đều là dáng vẻ hung dữ.
- Ông chủ, tra ra được, phòng bệnh 1102, tên chó khốn nạn kia thiếu tiền chúng ta không trả, hôm qua nó đến nhà người tình ngủ qua đêm, chồng của người tình trở về đột ngột, tên chó khốn kiếp đó nhảy cửa sổ muốn chạy trốn, té gãy một chân.
- Đệt mẹ nó, thật sự dễ cho chúng ta tìm được, các anh em nghe cho kỹ, thiếu nợ trả tiền là chuyện hiển nhiên, nếu thứ đồ chơi đó còn giỡn mặt với chúng ta, chúng ta cũng không phải khách khí gì cả!
- Theo tao đi vào, phế nó!

Đến cùng thì khách sạn vẫn là khách sạn.
Nó khác với nhà ở chỗ là.
Ở khách sạn lâu, sẽ chán.
Mà ở nhà, ở đến cả đời cũng sẽ không chán.
Một đám mấy người đã ở trong khách sạn này đã ở mười ngày rồi, thoải mái thì thoải mái, dù sao thì đây cũng coi như phần phúc lợi lớn nhất từ khi đám người này nhậm chức ở tiệm sách cho tới lúc này đo.
Chẳng qua là mọi người đều bị giới hạn ở trong phạm vi khách sạn, hai người ông chủ cùng với lão đạo, cũng không biết rốt cuộc là đã ra sao rồi.
Nếu nói muốn thực sự thả lỏng tâm trạng, không buồn không lo mà hưởng thụ biển xanh nắng vàng cát trắng, vậy cũng quá không có khả năng rồi đi.
Luật sư An gõ cửa phòng của lão Trương một cái, trong tay cầm theo không ít ngọc thạch.
Sau khi thằng bé trai bị cửa tiệm đồ ngọc ở đối diện khách sạn lừa gạt, mấy ngày sau, luật sư An đã ra tay.
Bản thân anh ta đã tinh thông trên phương diện đồ ngọc này, lại thêm một ít thủ pháp thôi miên nho nhỏ, cơ bản là đã bao trọn toàn bộ những món đồ ngọc có chất lượng thực sự kia – cũng là những đồ đặc cất giấu của tiệm đồ ngọc đó, hơn nữa giá cả còn cực thấp.
Các người giở trò lừa gạt hố bạn của tôi một trận trước, tôi làm vậy là gậy ông đập lưng ông, có là ai cũng không tra ra được.
Hơn nữa, luật sư An chưa bao giờ tự quảng cáo bản thân là người tốt lành gì đó, năm đó khi anh ta hợp tác với Phùng Tứ, mấy chuyện xấu như hãm hại trung lương dối trên gạt dưới, thật ra cũng đã làm không ít.
Những thứ như đồ ngọc này.
Người thấy đều có phần, mọi người đều được chia của.
Sau khi lão Trương mở cửa ra, luật sư An có chút ngạc nhiên khi phát hiện trong phòng lão Trương còn có một người đang ngồi.
Tuổi tác khoảng chừng bốn mươi, trên mặt có một vết sẹo rất rõ ràng, nhìn dáng vẻ, hẳn là vết thương do đạn bắn để lại.
Nói thật, loại vết thương như sẹo này, đơn giản là không thể đàn ông hơn, không cần cởi quần áo, khi đi trên đường tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy.
Hơn nữa, vết sẹo do đạn để lại, nghe qua cũng có vẻ trâu bò hơn “lúc trước lão tử chém giết dẹp loạn ở Vịnh Đồng La” đi.
Thậm chí, có người đã từng nói qua, hình xăm, đối với con người, ở một trình độ nhất định chính là tình tiết kéo dài của “vết sẹo”
- Lão Trương, bạn anh à?
Lão Trương gật đầu một cái.
- Tần Thịnh, người Hải Nam.
Nói xong.
Lão Trương lại xoay người, chỉ vào luật sư An nói:
- Bạn của tôi, họ An, là một luật sư.
- Chào anh.
- Chào anh.
Luật sư An cùng Tần Thịnh bắt tay một cái, lúc này, đương nhiên là mấy món đồ ngọc mang tới cũng không cần phải chia nữa.
Khí chất của đối phương, nhìn như là một cảnh sát.
Hơn nữa, lão Trương cũng không phải là lão Trương trước kia nữa, Tần Thịnh này, người quen biết, hẳn là bạn bè trước kia của bộ thân thể này của lão Trương đi.
Cũng khó cho lão Trương rồi, phải dùng thân phận của một người khác để đối phó lâu như vậy.
Lúc này, điện thoại di động của Tần Thịnh reo vang, anh ta nhận một phen, cúp máy.
- Phía bên bệnh viện lớn thành phố xảy ra chút chuyện, tôi phải qua đó một chuyến, đi chung không?
Đối với Tần Thịnh mà nói, mấy năm trước, thời điểm hai người cùng nhau làm cảnh sát chống ma túy, đó thật sự là mối giao tình vào sinh ra tử, sau đó Tần thịnh bị thương, không riêng ở trên mặt, sau khi khỏi bệnh đã trực tiếp rời khỏi cương vị cảnh sát phòng chống ma túy, trở về Tam Á đi làm, là làm công việc giống như lão Trương.
Lão Trương có chút do dự, bởi vì trước đó luật sư An đã từng nói, sắp tới tốt nhất là mọi người không nên chạy lung tung ở bên ngoài, đợi tin tức cuối cùng từ phía bên mấy người ông chủ.
Sở dĩ đụng phải Tần thịnh, vẫn là vì trưa nay lão Trương ăn mì trong một quán ăn nhỏ ở bên ngoài khách sạn, thuận tay bắt được một tên móc túi, sau khi cảnh sát tới, bị Tần Thịnh vừa liếc mắt qua đã nhận ra.
Ngược lại cũng không có chuyện gì làm, chỉ cùng đối phương cùng nhau quay trở về khách sạn tán gẫu một chút, nghe một chút về những chuyện lúc trước của bộ thân thể này mà thôi.
- Đi.
Khiến cho lão Trương có chút bất ngờ là, luật sư An lại làm một khẩu hình “đi”.
- Được, cùng đi xem thử.
- Được, tôi đi xuống trước khởi động xe trước, cậu thay quần áo rồi trực tiếp xuống cửa của khách sạn là được.
Tần Thịnh đi trước, lão Trương lại hơi có chút nghi hoặc một chút mà nhìn luật sư An.
- Có thể đi được chứ?
- Đi được.
- Nhưng tình huống phía bên ông chủ, chúng ta vẫn còn chưa biết rõ làm, chúng ta đột ngột đi ra ngoài có thể sẽ gây…
Bạn cần đăng nhập để bình luận