Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 856: Ông là Thái sơn bên cạnh (2)

“Rắc!”
Cái sừng này bị ông ta bẻ xuống.
Lão già đi đến bên cạnh cảnh sát Trần.
Giơ tay lên.
“Phập!”
Cái sừng màu đen đâm vào xương bả vai của cảnh sát Trần.
Cảnh sát Trần kêu rên lên.
Màu đỏ thắm trong mắt bắt đầu nhạt đi.
- Cô cứ ở lại trong này đi, đừng làm hư chuyện của tôi, biết hình chiếu phân thân của cô có rất nhiều, nhưng tôi thật sự lười tiếp tục viết vẽ với cô.
- Dù sao cô là pháp thú cao cao tại thượng, cho dù bị bịt mắt, vẫn được vạn dân cúng bái;
- Tôi chỉ là một thứ không hợp thời kể cả bản thân cũng không biết được mình là ai, kể cả tượng đất tượng sáp đều không được tính.
- Ngài cần gì phải chấp nhặt với tôi chứ?
- Dĩ nhiên.
- Tôi vẫn muốn nói với ngài một câu.
- Mắt đã mù.
- Còn ngồi cao như vậy.
- Làm gì?
Lão già kiễng gót chân, giơ tay chỉ lên trên.
- Cho cô mặt mũi, cảnh sát kia, tôi sẽ xử lý sau cùng, chờ tôi xử lý xong đám mèo mèo chó chó đầu trâu mặt ngựa trong hiệu sách kia xong, tôi sẽ túm lấy tên cảnh sát kia, ở trước mặt cô.
- A không.
- Ở trước mặt pháp thú tôn quý ngài.
- Tự tay kết liễu cậu ta.
- Giúp tôi, thân thiết ân cần thăm hỏi bản tôn của ngài.
- Tôi ngược lại thật mong chờ bản tôn của cô sẽ liều lĩnh hiện thân đến đây ra tay với tôi, nhỡ đâu có thể triệt để giết được tôi thì sao?
- Thống khổ lớn nhất trong cuộc sống không phải không thể sống được bao lâu.
- Mà là muốn chết lại không thể chết sạch sẽ được!
Lão già nói xong.
Lập tức đi sang đầu đường bên kia.
Giọng nói vẫn còn quanh quẩn chung quanh.
Nhưng bóng dáng.
Đã sớm biến mất không thấy gì nữa.
... ... ...
- Chào buổi sáng, tổng biên tập.
- Chào buổi sáng.
- Chào buổi sáng.
Tiết Hướng Khải gật gật đầu với vài nhân viên cùng trong văn phòng, ngồi lên bàn làm việc của mình, tiện tay cầm lấy bản thảo biên tập dưới quyền đưa lên, bắt đầu đọc.
Tin tức về tình hình chính trị đương thời hoặc tin tức xã hội đăng lên trên báo đều cần anh tổng biên tập này tự mình đến xét duyệt kiểm định.
Cho tới bây giờ sự phát triển của báo giấy thật ra đã dần dần đi vào ngõ cụt, đối mặt với truyền thông internet mới nổi lên, bọn họ thường có vẻ thật chậm chạp, cũng rất chật vật.
Trước mắt, trừ bỏ đơn vị liên quan bị ép buộc ngả bài nhiệm vụ đặt báo ra, doanh số bán lẻ trên thị trường và lượng người tiêu dùng đặt mua lẻ đã ở trạng thái trượt xuống bên sườn đồi.
Ngược lại tòa soạn báo cũng không phải không làm hành động ứng phó, nhưng đủ kiểu cản trở và vấn đề trên phần mềm và phần cứng, thường khiến cho người ta rất vô lực.
Năm trước có một biên tập tự mình làm ra một chương trình có độ nổi tiếng rất cao trong công chúng địa phương, kết quả khi lãnh đạo của tòa soạn báo lộ ra yêu cầu muốn tiếp quản, vị kia trực tiếp từ chức không làm nữa.
Tiết Hướng Khải hắt xì một cái, tự rót cho mình một tách cà phê, một cái bàn làm việc gần nhất ở bên ngoài cửa văn phòng của anh, hiện giờ để không.
Vốn là chỗ ngồi của một vị biên tập họ Từ trẻ tuổi, nhưng mà hôm trước bị đuổi.
Nghĩ đến khuôn mặt non nớt vả lại mang theo khát khao và giấc mộng.
Tiết Hướng Khải hơi bất đắc dĩ lắc đầu.
Vẫn còn quá trẻ tuổi, suốt ngày muốn làm tin tức lớn, kết quả làm thành không còn công việc, ha ha.
Hôm qua bệnh viện kia phái người đưa tới cho anh một hộp lễ vật.
Bên trong là một phần nam châm điều trị đặt trên giường, dĩ nhiên, Tiết Hướng Khải không hề có hứng thú với nó, cái gọi là từ liệu và bệnh viện kia rốt cuộc đang làm cái trò gì, trong lòng anh cũng có chút hiểu biết.
Để cho anh thỏa mãn vẫn là tấm chi phiếu trống đặt trong hộp lễ vật kia, cùng với hứa hẹn đặt vị trí quảng cáo trên báo trong một quý tiếp theo.
Tiết Hướng Khải đọc bản thảo một lúc, rồi đứng dậy rời khỏi phòng làm việc đi toilet.
Ngồi chồm hổm trên bồn cầu trong toilet, trong tay còn cầm một tờ báo hôm nay của tòa soạn báo.
Từ nhỏ đến lớn Tiết Hướng Khải vẫn luôn dưỡng thành vả lại duy trì một thói quen, đó là sau khi đi toilet, lấy báo chùi.
Dùng báo chí chùi, vào hai mươi năm trước, xem như là một hiện tượng rất phổ biến.
Khi đó dùng giấy trắng tinh mềm mại chùi đít là một chuyện thật xa xỉ.
Tiết Hướng Khải luôn luôn mượn cơ hội này nhắc nhở bản thân phải trong sung sướng hạnh phúc nhớ tới quá khứ cực khổ, thật ra vẫn bởi vì anh quen với độ cứng và cảm xúc khi dùng báo chùi.
Ngồi xuống.
Mở báo ra.
Thật ra không có gì đẹp mắt.
Chỉ tùy tiện giết thời gian.
- Bịt mắt của bạn, bịt mắt của tôi đi... ...
- Ai!
Tiết Hướng Khải kêu lên.
Giọng nói này thật xa lạ.
Âm thanh bên ngoài biến mất, Tiết Hướng Khải nhíu nhíu mày, cúi đầu, tiếp tục đọc báo.
- Bạn mắt mù hả, bạn mắt mù mà!
- Ai vậy, có bệnh hả!
Tiết Hướng Khải giận dữ hét lên.
Anh có địa vị rất cao ở tòa soạn báo, mắng chửi người cũng không phải kiêng kỵ gì.
- Có bệnh.
Tiết Hướng Khải tiếp tục cúi đầu đọc báo.
“Phù phù!”
Đột nhiên.
Giống như có một đôi tay chợt nắm lấy hai chân của mình.
Tiết Hướng Khải chỉ cảm thấy bản thân lộn nhào lại, gáy đập lên trên gạch men, ngã xuống đất.
Anh định đứng dậy.
Nhưng hai tay anh giống như bị cố định trên mặt đất, vốn không cách nào nhúc nhích.
“Rầm rầm... ...”
Tờ báo mới vừa cầm trên tay chuẩn bị dùng để “Chùi” lúc này bay lượn lên.
Từng tờ một rơi lên trên mặt Tiết Hướng Khải.
Cùng lúc đó.
Ống dẫn của bồn cầu kia giống như bị nứt ra.
Một cột nước nho nhỏ phun ra.
Bắt đầu ướt nhẹp một lớp báo chí ở trên mặt Tiết Hướng Khải.
Tiết Hướng Khải theo bản năng lắc đầu, bắt đầu giãy giụa, nhưng bởi vì tay chân đều không thể cử động, chỉ có thể tiếp tục bị động thừa nhận như vậy.
Anh cảm thấy mình không cách nào hô hấp.
Ngực càng ngày càng ngột ngạt.
Anh muốn kêu cứu.
Lại không kêu ra được.
Đến cuối cùng.
Trong phòng toilet này.
Tiết Hướng Khải nằm trên mặt đất, dần dần, không nhúc nhích.
- Lại chết thêm một tên, ha ha, bên kia có thể tóm thêm một tên. Chết một tên, có thể bắt một tên, ha ha ha.
- Bịt mắt của bạn, bịt mắt của tôi đi... ...
... ...
Lão đạo hắt xì một cái.
Bình thường ở trong hiệu sách ông vẫn ngủ tương đối muộn, nhưng không muộn như hôm nay, đã tám giờ!
Con khỉ đâu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận