Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1295: 凸 ! (2)

- Ông chủ, có phải là do người lần trước gửi hàng chuyển phát nhanh tới gây ra không?
- À?
Châu Trạch sửng sốt một chút.
- Chính là hai bé con lần trước kia, là chuyển phát nhanh đưa tới, lần này, cũng là người đó làm đi, đúng vậy, cũng chỉ có người đó, đầu tiên là gửi người chết tới, đây là cảnh cáo, sau đó sẽ dùng kiểu tập kích ôm bom tự sát này, đây là tuyên bố, tiếp đó, người đó sẽ muốn...
- Không phải là người đó.
Châu Trạch rất khó giải thích rõ được thân phận của người gửi hàng chuyển phát nhanh lần trước với lão đạo.
Chẳng qua là, có một điểm Châu Trạch lại có thể chắc chắn được, lần này người gây ra trò đùa này, hẳn không phải là vị kia.
Lấy tính khí cùng với tính cách và thân phận của vị kia, làm sao ngài ấy có thể gây ra mấy chuyện nhỏ mọn như vậy được?
Huống chi.
Vị kia cũng không cần thiết phải làm như vậy nha.
Trước đó Châu Trạch còn dùng mặt nạ màu bạc chơi đá đầu với búp bê yếm hồng kia bên trong không gian đặc thù đấy.
Nhưng không bao lâu.
Hai vị đồng đội của Khánh kia đã bị đóng thùng gửi tới.
Chuyện này đủ để xác định.
Lúc đó, người nói chuyện điện thoại và đá “quả banh” với mình kia tuyệt đối không phải là hai đồng đội của Khánh.
Lại là ai, một là không thể nói chuyện, hai là lại trẻ trâu chưa lớn như vậy?
Thật là, nghịch ngợm quậy phá giống như một con khỉ…
Hoặc là, đúng rồi, là một Hầu Tử!
- Không phải là người đó, vậy sẽ là ai chứ.
Lão đạo còn cho là bản thân nắm giữ chân tướng thật sự, kết quả lại bị ông chủ nhà mình trực tiếp bác bỏ như vậy.
- Chờ sau khi quét dọn sạch sẽ tiệm sách xong, thì bắt đầu điều tra đi, lần này bất kể như thế nào, tôi cũng phải moi được cái tên đùa dai đó ra.
Lão đạo gật đầu một cái, nói với Châu Trạch:
- Ông chủ à, trước tiên anh cứ nghỉ ngơi ở đây một chút, bần đạo tôi cũng trở về giúp đỡ quét dọn đây.
Lão đạo có thể cảm nhận được lửa giận hiện tại của ông chủ, cảm thấy lúc này bản thân vẫn là nên quy củ một chút, không lắm lời nữa thì tương đối tốt hơn, đồng thời lão đạo cũng biết ông chủ nhà mình rốt cuộc có bao nhiêu cưỡng ép trong loại chuyện liên quan tới bệnh thích sạch sẽ này.
Ha ha.
Tên kia đừng có ló đầu ra nữa, nếu còn ló đầu ra mà nói đoán chừng sẽ thật sự rất thảm đấy.
...
Quét dọn vệ sinh, thật ra thì rất nhanh, nhưng vấn đề thông gió khử mùi ở bên trong tiệm sách, cũng không phải nhanh như vậy là đã có thể giải quyết xong, đoán chừng một tuần sau, ở bên trong tiệm sách vẫn sẽ tràn ngập mùi tanh nồng nặc đi.
Có lẽ, chỉ có thể chờ đợi Deadpool khôi phục như cũ, mượn dùng năng lực của anh ấy nở hoa một lần từ trên xuống dưới tiệm sách, mới có thể hoàn toàn tẩy sạch được hết cái mùi hôi tanh đó.
Vì vậy, cơm tối hôm nay cũng là ăn ở phía bên tiệm net.
Kế hoạch một bữa tiệc toàn bộ là cá tự nhiên đã không còn đoạn sau nữa, thêm vài món xào, ngoài ra thêm một phần canh cà chua trứng nữa, có thể là bởi vì nguyên nhân cân nhắc đến khả năng tới nay Châu Trạch sẽ không muốn ăn lắm, cho nên Hứa Thanh Lãng cố ý làm cơm tối thanh đạm hơn một chút.
Tùy tiện ăn chút gì đó, Châu Trạch đã buông đũa xuống.
Hứa Thanh Lãng cũng buông đũa ngay sau đó, cầm lấy một quyển sách cỏ từ trên bàn trà bên cạnh lên, nói:
- Còn cái phù hiệu ở trong bụng cá không?
Châu Trạch có chút ngoài ý muốn, đồng thời cũng có chút vui mừng, nói:
- Làm sao, nhanh như vậy đã có phát hiện rồi?
- Tạm được đi, chỉ có thể nói, tìm được nguồn gốc của ký hiệu đó rồi, còn từ rất lâu nữa, tôi tra sách rất lâu mới tìm được nguồn gốc.
- Nói nghe một chút.
- Đây là một đồ án được vẽ tay, xuất xứ không phải từ Mao Sơn hay là Long Hổ Sơn hoặc là thủ ấn chủ đạo của bên đạo giáo chúng tôi, thật ra thì, hẳn là thủ ấn của Phật gia.
- Nhưng mạch này hẳn là đã sớm suy thoái rồi, thậm chí còn quá mức im hơi lặng tiếng rồi.
Nghe đến đó, ý nghĩ xuất hiện đầu tiên ở trong đầu Châu Trạch chính là hòa thượng đầu nấm, nhưng hòa thượng đầu nấm đã bị sét đánh chết, nhất định là không thể xuất hiện lần nữa rồi.
Không thể nào là sư huynh đệ đồng môn của hòa thượng đầu nấm tìm tới cửa báo thù chứ?
Nhưng dáng vẻ của hòa thượng đầu nấm hình như không có sư môn, coi như là có đi, với tính khí của hòa thượng đầu nấm, chắc chắn là mối quan hệ của ông ta và sư môn của mình rất không tốt rồi.
- Theo tôi được biết, dòng dõi kia, vẫn luôn rất ít người, ghi chép duy nhất chính là lúc trước khi hòa thượng Giám Chân đông độ*, mạch này đã từng ra rất nhiều sức trong chuyện này, cuối cùng trợ giúp Giám Chân đông độ thành công, Phật giáo vẫn đang rất thịnh hành ở bên phía Đảo Quốc, có lẽ ở bên đó còn có sự phát triển đi.
(*một câu chuyện lịch sử về nhà sư Giám Chân sang Nhật Bản giáo hóa, chuyến đi đầy gian nan, 5 lần thất bại, lần thứ 6 sau 11 năm mới thành công, trong suốt hành trình có 36 Tỉ - khâu chết và chính sư cũng bị mù hai mắt, sư đến Nhật năm 66t và truyền bá Luật tông cũng như có cống hiến cho nền y học NB trong 11 năm, sư tịch năm 77t tại Nhật Bản vào năm 763)
- Người Nhật Bản? - Châu Trạch nhíu mày một cái.
- Tôi không xác định, nhưng chỉ có thể tra được đến như vậy, bây giờ đều mối có thể biết thật sự quá ít, thật ra thì, chúng ta cũng không cần phải gấp, tôi cảm thấy nếu đối phương vừa mới bày ra trò đùa này, có nghĩa là nhất định kẻ đó sẽ ló đầu ra.
- Đúng rồi.
- Anh có biết cái thủ ấn này đánh ra như thế nào không?
Hứa Thanh Lãng mặt đầy vẻ nóng lòng muốn thử mà hỏi.
Rõ ràng nói ra cái vấn đề này là cô ý muốn anh hỏi tiếp.
Mau hỏi tôi, mau hỏi tôi.
Tôi phải trả lời anh, tôi phải trả lời anh.
- Lý trí nói cho tôi biết phải nói không muốn biết, nhưng cảm tính lại khiến cho tôi rất tò mò.
Khuôn mặt Hứa Thanh Lãng lộ mỉm cười:
- Tôi biểu diễn cho anh xem.
Tay trái chạm vào vị trí cùi chỏ tay phải.
Bàn tay phải xếp lại thành quyền trước.
Sau đó.
Giơ ngón tay giữa lên.
Châu Trạch nhìn ba giây.
Nói:
- Tôi học được một chút, anh xem thử xem học có giống hay không.
Vừa nói.
Ông chủ Châu giơ tay lên với Hứa Thanh Lãng.


!
Bạn cần đăng nhập để bình luận