Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1203: Bần đạo đây đưa cô đến tiệm thuốc! (2)

Lão đầu trơ mắt nhìn tất cả những chuyện này phát sinh, nhưng không cách nào ngăn cản.
Ông ta dùng ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm Khánh, nhìn chằm chằm gương mặt non nớt của bé gái này, giống như lúc người của tiệm sách giết ông ta lúc trước vậy, nhưng lần này, trong lòng ông ta cũng đã biết.
Bản thân ông ta.
Không còn lần sau nữa.
Mặc dù không biết được nguyên nhân cụ thể tại sao bản thân có thể liên tục chết đi, rồi lại hết lần này tới lần khác phục sinh lại, nhưng ông ta vẫn hiểu rõ, chắc chắn không tránh được liên hệ với lão thái bà này.
Bây giờ.
Lão thái bà đã bị tiêu diệt.
Như vậy.
Lão đầu – người lúc trước vẫn luôn oán hận không thể chết được, vẫn luôn la hét không chết được cũng là một loại hành hạ đối với ông ta, ngay cả khi liều mạng thông khổ cũng muốn có cơ hội quay về báo thù lần nữa, đều không còn nữa…
Lão đầu đã từng vô số lần tưởng tượng ra kết quả cuối cùng của mình.
Nhưng ông ta không đoán được.
Lại sẽ là như vậy.
Mơ mơ hồ hồ, vẫn vô cùng khó chịu như trước.
Không có nửa phần sảng khoái khi được giải thoát.
Ngược lại là một loại sợ hãi sâu đậm.
Ông ta mang theo vô số nghi ngờ, khát vọng vô tận, sự không cam lòng tràn ngập, vô số suy đoán.
Vĩnh viễn chìm vào trong vực sâu không nhìn thấy đáy.
Không.
Không.
Không!
Trong lòng lão đầu phát ra tiếng gào thét.
Từng sợi khí màu đen cũng đang không ngừng thoát ra từ trên người ông ta.
Tình hình lúc này cũng giống như lão thái bà bên kia.
Hai người.
Cùng nhau bước vào trong bóng tối vĩnh hằng.
Dần dần.
Trên đất chỉ còn lại hai bộ thi thể, kết thúc, cuối cùng cũng đã kết thúc.
Nhìn thấy hai đối thủ đều gần như ngừng rồi.
Lúc này lão đạo mới bò dậy lần nữa.
Cực kì “nghiêm trang đạo mạo” mà chỉnh sửa lại đạo bào của mình một chút, phủi tro bụi trên tay áo của mình một chút.
Giống như thể mới vừa rồi là bản thân chiến đấu hung ác đầy kích thích một trận, mới dẫn tới có thể giải quyết hai kẻ địch trước mắt như vậy.
Hít sâu một hơi.
Lão đạo đi tới bên cạnh Khánh.
Khánh nửa híp mắt.
Trong tay cầm một chiếc mặt nạ màu bạc.
Lòng bàn tay của cô ta đang ở phát lực.
Mặt nạ cũng đang biến dạng.
Chờ đến lúc mặt nạ hoàn toàn bị hỏng.
Tất cả những chuyện phát sinh ở nơi này, đều được Khánh thu vào bên trong mặt nạ, sau đó, gửi đi cho hai đồng đội trong đội đẳng cấp Ất đang ở cách nơi này không quá xa, có lẽ là đang di chuyển ở ngay thành phố cách vách.
Dù là lúc lão đạo đã di chuyển đến bên cạnh cô ta.
Cô ta cũng không để ý đến.
Lão đạo chỉ là một người bình thường.
Một người bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa.
Cô ta không đi để ý tới ông ta ở bên cạnh hay là không ở bên cạnh thì có gì khác nhau.
Hơn nữa, nghiêm khắc trên ý nghĩa mà nói.
Lão đạo còn là người một nhà của cô ta.
Bây giờ cô ta quá mệt mỏi rồi, cô ta cần phải tập trung ghi lại trí nhớ trong nửa canh giờ này của mình vào bên trong mặt nạ và truyền đi, mệt mỏi nghiêm trọng khiến cho cô ta không muốn có bất kì sự phân tâm nào.
- Đại muội tử, thương thế của cô nghiêm trọng lắm không? Có muốn tôi tìm số điện thoại của tiệm thuốc giúp cô không?
- Tôi đã nói với cô rồi nha, tiệm thuốc ở cách vách chúng tôi kia, trình độ y tế và trang thiết bị thế nhưng tương đối được nha, trước đó tôi có người bạn nằm trong đó nửa năm rồi, cũng không muốn đi nữa haha.
Khánh không phản ứng với ông ta.
Lão đạo sờ chòm râu của mình một cái, cũng không cảm thấy lúng túng, dường như đã sớm thành thói quen rồi.
Thấy cô ta còn đang nhắm mắt ngưng thần, giống như là đang lẩm bẩm gì đó, lão đạo cũng không quấy rầy đến cô ta nữa, mà chạy đến chỗ hai bộ thi thể không trọn vẹn ở bên kia.
Đưa chân.
Trước nhẹ nhàng đá đa lão đầu kia một cái.
Chết rồi?
Mẹ nhà nó chứ.
Thằng già ông cuối cùng cũng ngỏm rồi!
Trong lòng lão đạo sảng khoái một trận, thật sự là không còn cách nào nữa, lão huynh đệ này thật sự là rất có khả năng giằng co nha, hơn nữa còn là cái loại cấp bậc có giày vò như thế nào cũng không chết nữa đó.
Bây giờ.
Rốt cuộc ông ta cũng yên nghỉ.
Sau này, cuộc sống trong tiệm sách cũng có thể yên tĩnh hơn ít nhiều, ít nhất, chắc có thể trừ đi một phần tâm bệnh của Hứa Thanh Lãng.
Lão đạo thật sự là người làm việc ở nơi nào thì sẽ xem nơi đó như nhà, trong lòng ông ta hy vọng tất cả mọi người trong tiệm sách, à, bao gồm toàn bộ động vật.
Ừm.
Còn có thực vật.
Tất cả mọi người có thể thật vui vẻ.
Ngay sau đó.
Lão đạo lại đi bên cạnh lão thái bà không đầu.
Vị trí cổ của lão thái bà đã không còn khói đen thoát ra nữa.
Lão đạo dè đặt đưa tay muốn thăm dò ở trên người lão thái bà một chút, ngược lại không phải là muốn lợi dụng gì, tuy nói lão đạo thường thích trêu chọc luật sư An trên phương diện này, nhưng trêu chọc thuộc về trêu chọc, ít nhất cũng ở trong phạm vi người bình thường có thể hiểu được, không đến bộ dạng vừa nghe đã sợ hãi như vậy.
Lần trước từ chỗ của Câu Tân, lão đạo nếm được ngon ngọt, thế nhưng đã vơ vét được không ít đồ tốt nha, cộng thêm việc ông chủ nhà mình cũng có thói quen này, lão đạo đã thấy rất nhiều, cũng phải cạnh tranh rồi.
Lão thái bà này hùng hổ như vậy, chắc cũng có chút đồ tốt chứ?
Chẳng qua là.
Sờ sờ.
Cũng không sờ ra được cái gì.
Ngay cả một món đồ trang sức bằng ngọc chôn theo gì đó cũng không tìm được.
Lão đạo có chút không cam lòng.
Dứt khoát hai tay nắm chặt lấy bả vai của lão thái bà, muốn kéo bà ta ngồi dậy, sau đó ông ta sẽ tìm ở sau lưng một chút.
- Tê… cũng nặng lắm!
Lão đạo dùng sức.
Vất vả một hồi cuối cùng cũng kéo được cơ thể lão thái bà này ngồi dậy.
Ai biết được có thể là do dùng sức quá mạnh.
Sau khi cơ thể lão thái bà ngồi dậy lại chúi về phía trước một cái.
Vị trí cổ trực tiếp nhắm ngay Khánh, người còn đang truyền hình ảnh trong trí nhớ của mình vào bên trong mặt nạ ở bên kia.
Ở vị trí vết thương đen thui trên cổ.
Ở nơi máu thịt bao quanh kia.
Bỗng nhiên có một chiếc gương từ giữa đầu bị ép đi ra.
Mặt kiếng nhận được ánh sáng.
Trong nháy mắt tấm gương bắt đầu chuyển đỏ.
Sau đó rung động.
Một hơi thở xen lẫn oán niệm và sự không cam lòng sâu đậm ngưng tụ ở trong gương, sẵn sàng xuất kích!
Bạn cần đăng nhập để bình luận