Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1394: Chém Diêm La! (tứ) (2)

Sở Giang Vương ngẩng đầu lên.
Nhìn Châu Trạch.
Cho dù là lúc này.
Sở Giang Vương vẫn không cách nào nhìn thấy rõ được khuôn mặt của Châu Trạch.
Anh ta biết rõ Châu Trạch cố ý che giấu.
Nhưng anh ta vẫn không thể nhìn thấu được.
Chẳng qua là.
Ngược lại anh ta vẫn nhớ được một người, một người từng mang anh ta đến KTV.
Nhớ được một mình anh ta, vậy cũng đủ rồi.
Hiện tại anh ta đã buông bỏ chống cự, buông tha giãy dụa rồi, dưới điều kiện tiên quyết là rõ ràng đã biết bản thân không thể làm được gì, bản thân anh ta càng giãy dụa càng phản kháng, ngoại trừ mang đến cho đối phương cảm giác thoải mái và cảm giác thành tựu lớn hơn ta, dường như không còn ý nghĩa gì khác nữa.
- Đây cũng không phải là thời đại thuộc về ngài nữa, thực sự đấy.
Châu Trạch không để ý, từ từ nhấc tay của mình lên.
- Cũng sớm đã hết thời, vẫn còn kiên quyết bám ở trên sân khấu, có ý nghĩa gì chứ?
Năm ngón tay, móng tay bắt đầu từ từ dài hơn.
- Ngược lại bản vương muốn xem thử một chút, chờ lần sau, mấy lão già còn sót lại kia, có tình nguyện lại trở thành tế phẩm của ngài hay không.
- Anh… sẽ không có cơ hội nhìn thấy.
Móng tay của Châu Trạch rơi xuống.
- Tôi có cơ hội.
Sở Giang Vương sắc mặt bình tĩnh:
- Rất nhanh, chúng ta sẽ lại gặp mặt, đến lúc đó, ngài sẽ phát hiện, vai diễn của chúng ta, lập trường của chúng ta, sẽ được đảo ngược.
- Ầm!
Đầu của Sở Giang Vương nổ tung.
Thứ cùng bị nổ tung.
Còn có phần phân hồn thuộc về anh ta nằm bên trong bộ nhục thân này.
Thi thể không đầu ngồi ở trên mặt đất bắt đầu chậm rãi ngả về phía sau.
“Bẹp” một tiếng.
Lăn xuống bên trong mương nước ở sau lưng, lại đang ở dần dần bị ngày càng nhiều nước đọng bao phủ lấy.
Châu Trạch đặt bàn tay ở trước mặt của mình.
Bên trên còn lưu lại vết máu.
Cùng với đó.
Còn có “khói thuốc súng” vẫn còn lưu lại sau khi phân hồn của Diêm Vương nổ tung.
Châu Trạch lắc đầu một cái.
Người trước mắt, đã không còn nữa.
Nhưng anh vẫn rất nghiêm túc nói:
- Thực sự là, anh không còn cơ hội nữa, nhưng có vài lời anh nói rất đúng, rất nhanh thôi, chúng ta sẽ gặp lại.
Sau một khắc.
Châu Trạch ngẩng đầu lên.
Quét về một khu vực ở trên không trung.
Dường như là cảm ứng được sự phong tỏa đến từ Châu Trạch.
Một luồng bóng đen chậm rãi ngưng tụ ra.
Lúc trước.
Pháp thân của Sở Giang Vương đã bắt được anh ta, nhưng theo việc Châu Trạch đã xoắn nát pháp thân của Sở Giang Vương, bóng đen này cũng lần nữa có được tự do rồi.
Bóng đen bắt đầu hạ xuống.
Xuất hiện ở trước mặt Châu Trạch.
Từ từ.
Bóng đen bắt đầu trở nên ngưng thực.
Một người đàn ông mặc áo khoác dài màu đen, bóng dáng của anh ta bắt dần dần trở nên lập thể.
- Tôi không biết, tôi nên dùng phương thức như thế nào để gọi ngài.
Châu Trạch phất tay một cái.
- Không cần để ý những thứ này.
Người đàn ông cười, trong nụ cười, dường như còn mang theo một chút thụ sủng nhược kinh.
Anh ta là một người tuân theo luật lệ một cách nghiêm khắc, nếu không năm đó cũng sẽ không một mực la hét muốn tìm Phủ Quân đời cuối cùng quay trở về địa ngục.
Một người coi trọng cấp bậc tôn ti, lúc đối mặt với một vị cao hơn anh ta, mà biểu hiện của đối phương lại rất hòa ái, thông thường còn có thể xúc động một phen.
Chẳng qua là.
Sự xúc động này.
Sự cảm động này.
Có chút vô cùng ngắn ngủi rồi.
- Thức ăn thì chỉ cần biết ngon miệng hay không, chứ không phải là tên có hay hay không.
Người đàn ông sửng sốt một chút.
Ngay sau đó thở dài.
Gật đầu một cái.
Nói:
- Tôi hiểu rồi.
Dứt lời.
Người đàn ông quỳ xuống với Châu Trạch.
Anh ta không cam tâm tình nguyện giống như lão Hầu Tử, nhưng cũng biết, trước mắt, dường như đây chính là kết cục tốt đẹp nhất.
Hàn đàm đã mất đi lão Hầu Tử, không cách nào che giấu được sự tồn tại của anh ta nữa, mà Sở Giang Vương – người lần này đã mất mặt cực kì nghiêm trọng, tất nhiên sẽ không bỏ qua cho anh ta.
Anh ta không còn lựa chọn nào khác, thật sự là không còn.
Sau khi quỳ xuống.
Người đàn ông ngẩng đầu lên.
Nhìn Châu Trạch.
Hỏi:
- Trước lúc chết… là trước được ngài hưởng dụng, có thể hỏi ngài thêm một vấn đề hay không.
Châu Trạch không trả lời, nhưng đây cũng tính là đã ngầm cho phép.
- Đời cuối cùng… không đúng, là Phủ Quân đại nhân, ngài ấy vẫn khỏe chứ?
- Ông ta… vẫn luôn rất khỏe.
- Vẫn luôn?
Người đàn ông bắt được hai chữ này.
- Vẫn luôn.
Người đàn ông gật đầu một cái, nhếch môi, cười.
Ngay sau đó.
Anh ta lại phẫn hận đập một quyền xuống đất,
- A a a a a! ! ! ! ! ! !
Bởi vì nguyên nhân đang là trạng thái linh hồn, cũng không cố ý phát ra lực lượng, cho nên loại hành vi thể hiện cảm xúc như thế này, lại có vẻ êm ái như cơn gió, ngay cả bụi đất cũng không cuốn lên được một hạt nào.
Sự tuyệt vọng của người đàn ông, thế nhưng đã rõ ràng như thế, thậm chí, đã có thêm chút điên cuồng.
Tương tự như lão Hầu Tử trước khi chết vậy, con người trước khi chết, thông thường đều sẽ dễ dàng buông bỏ chấp niệm, trở nên coi nhẹ rất nhiều thứ, một cách tự nhiên, cũng bắt đầu hiểu rõ mọi thứ.
Điểm khác nhau chính là.
Thứ lão Hầu Tử thấy rõ là kết quả.
Mà hiện tại, thứ mà người đàn ông nhận ra, là quá trình.
- Tại sao, tại sao, tại sao?
Người đàn ông liên tiếp hỏi ba câu tại sao.
Châu Trạch không trả lời, vào lúc này, anh cũng lười đi giải đáp nghi vấn gì đó.
Đối mặt với một phần thức ăn, có thể có kiên nhẫn, nhưng sự kiên nhẫn đó tuyệt đối có giới hạn.
Trong lòng bàn tay của người đàn ông, xuất hiện một cây chủy thủ.
Tất cả những thứ này đều là do sức mạnh linh hồn huyễn hóa ra.
Bởi vì.
Vẫn là do cảm giác nghi thức đáng chết kia.
- Chấp pháp vì quần chúng!
Người đàn ông phát ra một tiếng gào thét.
Nhưng biểu cảm trên mặt, cũng không phải là trang trọng nghiêm túc, mà là vẻ trào phúng sâu sắc.
- Phốc!
Chủy thủ đâm vào lồng ngực của mình.
Linh hồn của anh ta bắt đầu chủ động tan rã, dần dần tập trung đến trước mặt của Châu Trạch.
Châu Trạch há miệng.
Nuốt lấy phần lực lượng linh hồn được hiến tế thứ hai này.
Ngay sau đó xoay người.
Nhìn về phía long mạch – thứ đang yên tĩnh lơ đãng kiểu các người đánh thì cứ đánh đi, không cần quan tâm tới việc tôi đang vùi nửa cơ thể của mình vào trong lòng đất đâu – ở trong sơn cốc xa xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận