Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 827: Về nhà (1)

- Đi thôi, chúng ta cũng trở về đi, ngày mai về thẳng Thông Thành, lưu lão An ở lại đây xử lý kết thúc công việc mấy ngày.
Châu Trạch đứng lên, mới vừa chuẩn bị đi, lại thấy chỗ “Giao chiến” lúc trước, a Hồng lại quay lại.
A Hồng ngồi xổm ở đó.
Mắt lộ vẻ suy tư.
Giống như đang.
Dư vị
Thật đúng là người thú vị;
Sau khi đến Tứ Xuyên, Châu Trạch cảm thấy mình gặp được nhiều người có ý tứ, nữ quỷ sai trước mắt tính là một, họ Lâm kia cũng coi như một, thậm chí cả “Con nhện” cũng miễn cưỡng có thể được tính là nửa.
Đi đường vòng, Châu Trạch và Oanh Oanh một lần nữa đi về trên đường lớn, sau đó lại đi về phía viện điều dưỡng kia.
- Ông chủ, nghe luật sư An nói, mấy người kia đều rất nhiều tiền à?
- Ừm, xem như rất nhiều tiền.
“Con nhện” không phải người cao thượng gì.
Anh ta lựa chọn mở viện điều dưỡng ở đây, không phải vì đề phòng sương đen trong hang kia lại đi hại người khác, mà chính anh ta không có dũng khí đi xuống lần nữa thôi.
Cùng với, anh ta nói không cách nào cự tuyệt những người này đau khổ cầu xin, nhưng anh ta thu bọn họ, những nhà giàu bị bệnh nan y cấp truyền nhiễm cũng vì muốn mượn dùng tài lực của bọn họ tiếp tục duy trì cục diện hiện giờ của mình mà thôi.
Bạn nói anh ta tốt, chưa tới mức, nhưng nếu nói xấu bao nhiêu, lại không đến mức.
Nếu “Con nhện” bằng lòng, anh ta hoàn toàn có thể không giới hạn trong viện điều dưỡng nho nhỏ này, bản thân làm tổ chức, lại mở rộng ra, tối thiểu, tối thiểu, nếu như anh ta thật sự bằng lòng đi làm, khả năng thật sự không khác gì trùm bán hàng đa cấp bán sản phẩm bảo vệ sức khỏe.
Chậm rãi đi trong tuyết với Oanh Oanh trên đường cái.
Chờ đến cửa viện điều dưỡng.
Đã là đêm khuya.
Từ xa Châu Trạch đã nhìn thấy Hứa Thanh Lãng đang đứng ở cửa, ngẩng đầu nhìn trời.
A.
Ngày hôm nay người chơi con đường trong lành thật sự rất nhiều.
- Lão Hứa, có ăn khuya không?
Hơi đó.
- Suỵt!
Hứa Thanh Lãng ra hiệu Châu Trạch “Đừng lên tiếng”.
Sau đó nở nụ cười.
Trong mắt cười thậm chí còn lóe lên nước mắt.
- Này, cậu mệt đến ra bệnh rồi hả?
Châu Trạch hơi bận tâm hỏi, chẳng lẽ anh ông chủ lòng dạ ác độc này ép công nhân đến điên rồi sao?
Hứa Thanh Lãng vừa khóc vừa cười nói:
- Tôi có thể cảm giác được, ông ấy, lại trở lại...
- Sư phụ cậu?
Châu Trạch còn nhớ rõ vị sư phụ của Hứa Thanh Lãng, lúc trước ông ta đột nhiên xuất hiện, nếu không phải cuối cùng Châu Trạch kêu Doanh Câu ra, vị kia rất có thể tàn sát sạch sẽ toàn bộ hiệu sách trong một đêm.
Hơn nữa sau khi bị Doanh Câu đè bẹp.
Trước khi sư phụ cậu ta “Sắp chết” còn kêu lên giống như đội Rockets trong Pokemon:
Tôi sẽ còn trở lại!
Dĩ nhiên, Châu Trạch luôn không hoài nghi ông ta sẽ không trở về, trước khi ông ta chết, từng mang theo Châu Trạch nhìn một loạt hình ảnh, tiến vào một loạt cảnh tượng, giống như giải thích với Châu Trạch phương thức hiện hữu của ông ta.
Nếu quả thật dựa theo lời ông ta nói, vị này, thật sự khó bị giết chết.
Sở dĩ trước đó Hứa Thanh Lãng nỗ lực làm nhiều chuyện như vậy, quyết chí tự cường.
Châu Trạch cảm thấy mình làm lãnh đạo tấm gương tốt có tác dụng làm mẫu chỉ là một nguyên nhân.
Còn có một nguyên nhân khác chính là Hứa Thanh Lãng chờ đợi sư phụ cậu ấy tiếp tục xuất hiện.
Chuẩn bị tốt để nghênh đón ông ấy.
Dù sao.
Vị sư phụ kia còn là kẻ thù giết cha giết mẹ cậu ấy.
- Ừm, tôi cảm nhận được.
Hứa Thanh Lãng đáp lại.
- Được đó, xem ra cậu tiến bộ không ít, nhớ được lần trước khi ông ta xuất hiện, cậu không hề cảm giác được chút gì, đúng rồi, khi đó hình như cậu đang rửa chân?
Hứa Thanh Lãng hít sâu một hơi, sửa lại:
- Là tắm rửa.
- không phải, khi đó tôi trúng thi...
- Lần này cậu nhịn một chút đi, gần đây cũng đừng tắm rửa, lỡ như kẻ thù đến đây, cậu còn thân thể trần truồng, về khí thế đã thua trước một bậc rồi.
- Lời giống vậy, khi có mặc quần áo và khi thân thể trần truống hoàn toàn là hai cảm giác, cậu hiểu chứ?
Hứa Thanh Lãng rất muốn hỏi vì sao Châu Trạch lại lái đề tài lên chuyện anh tắm rửa với không tắm rửa rồi.
Nhưng vẫn không dây dưa nhiều trên chuyện này, mà hơi bận tâm nhìn Châu Trạch, nói:
- Mọi người về Thông Thành đi, tôi tạm thời ở lại đây thời gian ngắn.
Châu Trạch giơ tay vỗ vỗ bả vai Hứa Thanh Lãng.
Hứa Thanh Lãng nhíu mày, hơi ghét bỏ nhìn Châu Trạch:
- Đau.
Cả tay đều là xương, túm bả vai người ta, có thể thoải mái sao?
Thật sự rất cấn.
- Như vậy không có ý nghĩa, chúng ta có cần làm theo kiểu khổ vì tình như trong phim không?
- Cậu nói không cần, tôi kêu cần?
- Không cần, cần!
- Không cần, cần!
- Có ý tứ sao?
- Nhưng mà...
Hứa Thanh Lãng không nói ra, nhưng Châu Trạch có thể hiểu được, cậu ấy muốn nói cái gì.
Doanh Câu không có ở đây!
Nếu giống như lúc trước.
Vị sư phụ kia tới.
Thật sự không xong, thì kêu Doanh Câu ra đánh ông ta một trận cũng được.
Nhưng hiện giờ.
Thật hiển nhiên không được.
- Đây không phải là vấn đề chúng ta muốn trốn thì có thể trốn, ban đầu là tôi giết ông ta, cậu nói nếu như ông ta trở về, là muốn tìm cậu hay muốn tìm tôi?
Hứa Thanh Lãng gật gật đầu, dường như, đúng là vậy.
- Đừng nghĩ nhiều thế, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, cậu bồi dưỡng tốt thân thể trước, trở về nhìn xem có thể nghĩ ra biện pháp trước xác định danh tính sư phụ của cậu không.
- Cho dù ông ta đã trở lại, cũng phải tìm một chỗ một lần nữa tích cóp từng chút một lực lượng, không có khả năng vừa ra sân đã lên cao nhất.
Nếu Hứa Thanh Lãng không thể cảm ứng được sư phụ của cậu ấy trở về, như vậy hiệu sách đương nhiên rất nguy hiểm, một đầu sói dữ có thể tới cửa bất cứ lúc nào, hiện giờ lão Hứa đã tiến bộ đến mức có thể cảm ứng ra được, vậy mọi người chuẩn bị sẵn đóng cửa đánh chó chứ sao.
- Tôi sẽ không làm kiêu.
- Vốn không cần làm kiêu.
Châu Trạch lại nhéo nhéo bả vai Hứa Thanh Lãng.
Thật mềm mại, xúc cảm rất cao, càng khiến cho tay bạn hiện giờ vẫn là xương xẩu sẽ có kích động muốn đi sờ thứ gì đó mềm mại nhưng vẫn co giãn và dai.
- Lấy ra.
Hứa Thanh Lãng hất tay Châu Trạch ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận