Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1216: Tên điên (1)

Cảm giác nguy cơ về thân phận ập tới, khiến cho trong lòng ông chủ Châu có chút không thoải mái, anh không sợ người khác tính kế sau lưng mình, càng không sợ người khác trắng trợn vác dao chém lên cửa nhà mình, nhưng lại không thích loại trò khỉ như xa như gần phảng phất như có thể nhìn thấu bạn kia, cực kì dị ứng.
Giống như là khi đối mặt với Khánh trước đó, ông chủ Châu có vẻ hơi có chút tiến thoái lưỡng nan, nhưng cũng không xem Khánh như một phiền phức lớn thế nào, đương nhiên, cô ta cũng đủ lớn.
Quan trọng nhất vẫn là, cô ta có thể xé rách thân phận của anh, như một dây dẫn nổ, một khi thân phận của anh bị phơi bày ra, như vậy kẻ thù trước kia của doanh câu cùng với cao tầng đương nhiệm của âm ti, đều sẽ không buông tha cho anh ấy!
Tiền, có thể trả lại hay không?
Bốn người trẻ tuổi cùng trầm mặc.
Mà trầm mặc.
Vốn đã là một loại trả lời.
Châu Trạch đưa tay xoa xoa mi tâm, hỏi:
- Nói một chút đi, cái Lão thiên* thôn kia của mấy người... À không đúng, là Thiên gia thôn, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? (*lão thiên: ý chỉ những kẻ gian lận (trong tiếng Quảng Đông), chỉ những người gian lận trong cờ bạc)
- Bà bà bệnh nặng. – Tên tóc vàng trước đó đã lên tiếng chào hỏi Châu Trạch mở miệng nói:
- Rất nặng rất nặng.
- Là bà bà sinh bệnh rất nghiêm trọng hay là người bà bà này rất nặng?
- Bệnh rất nghiêm trọng.
- Vậy các người nên đi tìm bác sĩ, đúng rồi, bà bà các người vẫn tính là người sống chứ?
- Bà bà, có thể tính là người sống.
- Vậy thì tìm bác sĩ thôi, hoặc là tìm biện pháp khác, cái miếu này của tôi quá nhỏ, nói thật, có lẽ không thể giúp được gì.
Có một điểm có thể xác nhận là, bà bà trong miệng bốn người trẻ tuổi này, đối với thôn của bọn họ mà nói, hẳn là rất quan trọng.
Rất có thể an nguy của cái thôn kia đều phụ thuộc vào người bà bà kia, nếu như vị bà bà kia xảy ra chuyện, hoặc là không còn nữa, có lẽ cái thôn kia cũng không cách nào tồn tại được nữa.
Loại ví dụ như thế này rất nhiều, người đi trà lạnh, đều là như thế.
- Không phải ngài cũng là bác sĩ sao?
Tóc vàng hỏi.
Đôi mắt Châu Trạch lập tức nheo lại một chút, hiểu biết của đối phương về anh cũng đủ sâu nha, tuy nói chuyện này không phải là bí mật gì, đoán chừng trong hồ sơ của âm ti cũng có ghi chép, nhưng chuyện này có nghĩa là chắc chắn đối phương đã có điều tra về anh trước khi đến đây.
Kết hợp với việc trước đó cố ý thua tiền, nói chính xác là đưa tiền cho anh, cũng là do sau khi điều tra về anh thì cho rằng anh rất yêu...
Ông chủ Châu bỗng nhiên có một loại bất đắc dĩ rằng đã bị cả thế giới hiểu lầm.
- Nếu như tôi kiên trì không đi thì sao?
Châu Trạch hỏi.
Tóc vàng nghe vậy, dường như không có chút dấu hiệu tức giận nào, chỉ là cúi đầu xuống thấp hơn nữa, đồng thời từ từ lấy ra một quyển trục họa từ bên trong ống tay áo.
Bức họa này rất ngắn, quyển trục chỉ lớn chừng chiếc đũa.
- Bà bà nói, nếu như ngài không có ý định đến, thì muốn tôi giao bức họa này cho ngài xem.
Oanh Oanh nhận lấy quyển trục họa từ trong tay đối phương.
- Bên trong bức họa còn có vị trí cụ thể của thôn, nếu như ngài xem xong bức họa, có thể căn cứ vào vị trí trên đó tìm tới thôn của chúng tôi.
- Vậy các người thì sao?
- Chúng tôi... – Bốn người nhóm tóc vàng liếc nhau một cái, lại cùng nhau quỳ rạp xuống, nói:
- Bà bà nói, bốn người chúng tôi cũng là một phần của lễ vật, coi như là công trạng của ngài, để bày tỏ tâm ý.
...
Mãi cho đến hơn tám giờ tối, Hứa Thanh Lãng và lão đạo mới quay về, vào tiệm sách, bọn họ lập tức giật nảy mình, trên cái bàn ở phía sau quầy bar mà mọi người thường hay dùng để ăn cơm, đang bày một bàn tiệc tinh xảo.
- Oanh Oanh, đi hâm lại đi.
- Vâng, ông chủ.
Oanh Oanh đem đồ ăn vào phòng bếp bắt đầu hâm nóng lại, Châu Trạch thì ra hiệu cho lão đạo cùng Hứa Thanh Lãng ngồi xuống nói chuyện.
- Đây là, còn chưa ăn sao?
Hứa Thanh Lãng hơi bất mãn, không phải là cậu ta đã nói là anh tự giải quyết cơm tối của mình rồi hay sao, lại bày ra khung cảnh lớn như vậy, đây là cố ý cho cậu ta xem sao?
Anh không làm cơm, tôi lập tức đi ăn đại tiệc, xem ai đau lòng...
Nhưng Hứa Thanh Lãng nghĩ lại, cũng không đúng lắm, hẳn là Châu Trạch không ngây thơ như vậy.
- Người ta đưa tới.
Châu Trạch nói xong lại xách một túi nylon từ dưới bàn lên, đặt ở trên bàn, tay đẩy tới, “ba” túi nylon nghiêng qua, một xấp tiếp một xấp tiền âm phủ cũng theo đó mà đổ xuống.
- Oa nha!
Lão đạo há to miệng.
Ông ta biết là tiền âm phủ quý giá, lúc trước ông ta giống như 205, lúc người khác cho ông ta một xấp tiền âm phủ ông ta còn tưởng là người ta trêu chọc mình cho vui, nên tùy tiện nhét tiền âm phủ vào trong túi áo trên ngực mình, ai biết lần đó sau khi ra khỏi cửa lại trùng hợp xảy ra chuyện, bị một dao của lưu manh chém xuống, nếu không phải là xấp tiền âm phủ kia cản lại mũi dao, có lẽ lúc đó ông ta đã bàn giao công việc luôn rồi. (chỉ những người ngốc, cố chấp, kiến thức nông cạn)
Từ khoảnh khắc đó, lão đạo đã có một loại theo đuổi đặc biệt đối với thứ tiền âm phủ này, đương nhiên, chắc chắn không phải loại tiền âm phủ của “ngân hàng thiên địa” kia, nếu dựa theo loại tiền âm phủ kia mà dùng, âm phủ đã sớm lạm phát đến giống như Venezuela rồi.
Chỉ là ngay cả lão Hứa – người có hai mươi mấy căn phòng, người vẫn luôn bình tĩnh kia, sau khi nhìn thấy đống tiền âm phủ bày ra hơn nửa mặt bàn, con ngươi cũng vì đó mà co lại.
- Ở đâu ra nhiều tiền như thế vậy? - Lão đạo nuốt ngụm nước bọt, cực kì khó khăn hỏi.
Ông chủ à, anh đã siêu độ nguyên một huyện thành sao?
- Buổi chiều có người cố ý đưa tới. - Châu Trạch trả lời lại.
- Người đâu rồi? - Hứa Thanh Lãng hỏi.
- Được tôi siêu độ về địa ngục rồi.
- ... - Hứa Thanh Lãng.
- … - Lão đạo.
- Là do chính bọn họ yêu cầu, nói chính bản thân bọn họ cũng là một phần lễ vật, kiên trì nói nếu quà đã đưa ra ngoài, chắc chắn không có lý nào lại lấy lại.
- Tìm đâu ra loại bạn tốt này vậy, bần đạo cũng muốn một xấp.
- Được rồi, trước tiên nói về kết quả hai người điều tra được một chút đi, chuyện này, chờ lát nữa sẽ nói rõ ràng chi tiết với hai người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận