Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1289: Nổi giận! (2)

Lão Hầu Tử nhìn luật sư An.
Luật sư An rất thành khẩn nhìn lão Hầu Tử.
Người này.
Anh ta phải mang được ông ta về!
Có ai mà không có chút tính khí chứ?
Để cho lão đạo dỗ dành, dỗ dành là được rồi.
- Ha ha, anh cảm thấy...
- Sao?
- Là anh ngốc, hay là tôi ngốc?
- Đương nhiên là tôi ngốc!
- Anh không ngốc.
- Không, là tôi ngốc! Chính là tôi ngốc, không nên tranh cãi chuyện này nữa, thực sự!
- Anh vừa mới nói theo trong chuyện xưa của tôi, có phải là đã dần dần phát hiện gì đó hay không?
- Hả?
Luật sư An lộ ra vẻ mặt cẩn thận nhớ lại.
Lộ ra sơ hở chỗ nào chứ?
Không đúng nha.
Lúc này nghi ngờ hỏi.
- Thật giống như, không có nha, có thể có một số chi tiết mà tôi không đề cập tới, tôi có thể từ từ suy nghĩ một chút, bổ sung thông tin, dù sao tôi cũng đã ở bên ngài ấy hơn một năm nay, mỗi ngày đều chạm mặt, lúc có trà mới đưa ra thị trường còn cùng nhau phẩm trà thưởng thức.
- Ngài ấy mời tôi ăn đồ ăn nhanh, tôi mời ngài ấy mát-xa hay làm một nửa gì đấy.
- Phải nhớ lại cẩn thận một chút.
- Ha ha.
Lão Hầu Tử vừa cười.
Một đại nhân vật.
Phát ra loại tiếng cười như thế này ở trước mặt bạn.
Chỉ sẽ khiến cho trái tim nhỏ bé của bạn đập loạn tưng tưng mà thôi.
Huống chi.
An Bất Khởi hiểu rõ bản thân đang thật sự che giấu một người rất quan trọng!
- Ngài nói cụ thể một chút, cho một chút nhắc nhở, rốt cuộc là tôi đã thiếu sót ở chỗ nào rồi?
- Sơ sót ở...
Lão Hầu Tử đưa tay chỉ về phía An Bất Khởi.
- Ở nơi nào?
Luật sư An không rõ vì sao.
- Ở chỗ sau khi anh ở chung với ngài ấy một năm, mà anh vẫn còn sống.
- ... - Luật sư An.
Thì ra là như vậy, tôi đáng chết mới là bình thường đúng không?
- Không trở về, không trở về, đã thấy được, đã nghe được, đã có được một kí ức, là rất tốt rồi.
- Ngài ấy không còn là vị Phủ Quân chân đạp Thái Sơn cao cao tại thượng năm đó nữa.
- Tôi cũng không còn là một con vượn nhỏ một lòng muốn trở thành hộ pháp dưới trướng ngài ấy như lúc trước nữa rồi.
- Mọi thứ đều tiếp tục, mọi thứ đều sẽ tiếp tục.
- Nếu đã trôi qua rồi, thì cứ trôi qua đi.
- Đúng vậy, vậy thì đi cùng tôi đi.
Luật sư An tiếp tục khuyên nhủ.
Ánh mắt Lão Hầu Tử bỗng nhiên trừng một cái.
Gần như gầm thét lên:
- Tôi tiện như vậy sao, chạy đi liếm giày của ngài ấy?
- Anh đi hỏi chính bản thân ngài ấy một chút, hiện tại ngài ấy còn có thể nhớ được bản thân là ai sao?
- Tôi lại đi tìm ngài ấy, có mưu đồ gì?
- Tôi lại đi giúp ngài ấy, dựa vào cái gì?
- Tôi ti tiện từ trong xương, không để cho ngài ấy đứng ở trên đầu tôi thì trong lòng tôi sẽ bực bội đúng không?
- Không phải vậy, chúng ta có thể cùng nhau làm nên nghiệp lớn, có thể cùng nhau...
- Sự nghiệp? Địa ngục hiện tại, rốt cuộc là thiên hạ của ai, hai ngươi thân là quan sai của âm ti, không thể nào không biết được đúng không?
- Cõi đời này, nào có thiên mệnh chi tử chân chính gì đó, nào có từ xưa tới nay gì đó, nào có thể loại đạo lý mà đã từng là của anh thì sau này vẫn phải là của anh gì đó?
- Ngài ấy là Thái Sơn nhất mạch, lại là thiên mệnh khó thoát cái quái gì chứ!
- Trước Thái Sơn, thế nhưng vẫn có chủ nhân của U Minh Chi Hải, Thái Sơn nhất mạch ngài ấy chẳng qua chỉ là người mạnh nhất lúc đó, càn quét hết đám cự bá còn lại và đặt căn cơ mà thôi!
- Thiên tử há phải có khí phách sao? Binh hùng tướng mạnh để làm gì chứ!
- Anh xem thử bộ dạng hiện tại của ngài ấy đi, có một chút phong thái Phủ Quân năm đó sao?
- Coi như là ý trời, coi như là luân hồi, địa ngục này, cũng không nên là Thái Sơn ngài ấy, mà nên là chủ nhân của U Minh Chi Hải.
- Tại sao các người không đi tìm vị kia, ngộ nhỡ vị kia vẫn chưa chết thì sao?
- Tìm vị đó, rồi trở lại trước mặt của tôi nói ý trời khó tránh gì đó, tôi còn có thể cảm thấy càng tin phục hơn được một ít!
- ... - An Bất Khởi.
- Sự nhục nhã mà tôi phải chịu đựng hàng ngàn năm nay, tôi không đi trả thù lại, không đi rêu rao chuyện này cho cả thiên hạ đều biết, đã là tôi niệm tình xưa rồi, còn muốn bảo tôi quay về?
- Đi mơ xuân thu đại mộng của anh đi!
- Không phải vậy, tôi còn có lời chưa nói ra, thật ra thì U Minh...
- Cút!
Lão Hầu Tử chợt vung tay lên.
Một cơn lốc đáng sợ trực tiếp đánh tới.
Luật sư An cùng Canh Thần chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng một trận.
Thân thể hai người đồng thời bị đánh bay ra ngoài.
Cũng không biết rốt cuộc là đã bị đánh bay đi bao xa.
Chờ lúc hai tiếng trầm muộn phát ra liên tục.
Luật sư An cùng Canh Thần giống như là hai quả bầu lăn một đoạn thật xa ở trên đầm rồi mới ngừng lại.
- Tôi đệt, đầu của tôi, thật là chóng mặt...
Luật sư An ôm đầu bò dậy.
Canh Thần cũng khó khăn ngồi dậy, có chút tiếc hận nói:
- Không việc gì, ông ta không trở về với anh, tôi có thể trở về với anh.
Luật sư An “ha ha” hai tiếng.
Nói với Canh Thần:
- Anh như vậy là đang an ủi tôi hay đang cố tình mỉa mai tôi đấy?
...
Vung tay lên, hất bay hai con ruồi ra ngoài, phía bên hàn đàm, khôi phục lại một chút an tĩnh.
Nhưng rất nhanh.
Khoảnh khắc an tĩnh này đã bị phá vỡ.
Lão Hầu Tử chợt ngồi dậy trên khối nham thạch.
Há miệng ra.
Thở hồng hộc.
Lộ ra vẻ cực kỳ thống khổ.
Ông ta nâng bàn tay của mình lên.
Trên bàn tay đó, đã có lông khỉ thật dài mọc ra.
Nhưng trên bàn tay, lại tràn đầy những vết thối rữa rậm rạp chằng chịt, lại còn đang không ngừng khuếch tán ra, một loại hơi thở thối rữa mục nát, đang không ngừng tràn ra.
Lão Hầu Tử đặt bàn tay vào bên trong hàn đàm.
Trong đó một đám cá chép béo mập nhất xông tới.
Bắt đầu liều mạng gặm ăn phần thịt thối rữa trên bàn tay của lão Hầu Tử.
Đại khái khoảng chừng mười phút sau.
Lão Hầu Tử thu bàn tay về.
Đám cá chép vừa mới gặm ăn thịt thối rữa kia, toàn bộ đều đã chết, chìm xuống đáy hồ, nếu như cứ theo quỹ đạo chìm xuống của bọn chúng một đường đi xuống, có thể nhìn thấy được phần đáy của hàn đàm này.
Trừ bỏ phần mộ kia.
Những nơi còn lại.
Tất cả đều bị thi thể của cá chép bao trùm.
Lão Hầu Tử nhìn bàn tay đầy hố sau khi đã loại bỏ hết những phần thịt thối rữa của mình.
Trên người tràn ngập một loại khí tức suy yếu.
Nhưng trên mặt, lại lộ ra vẻ mặt đầy khao khát và mơ ước:
- Đại nhân.
- Tiểu viên*.
- Tiểu viên tôi.
- Tiểu viên tôi không đi được mà...
(*viên = vượn)
Bạn cần đăng nhập để bình luận