Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 933: Kinh hỉ, kinh hoàng? (2)

Sát bút.
Rơi vào trong lòng bàn tay của Châu Trạch.
Lần này lại phải nhờ mày.
Sát bút.
- Meow!
Trận pháp lại biến hóa lần nữa.
Thời cơ vừa đúng.
Trước mặt Châu Trạch xuất hiện một khu vực trống, đủ để anh đi tới chỗ của lão Trương.
Bên ngoài trận pháp, con ngươi của Hứa Thanh Lãng cũng đã nóng lên, trong tiệm sách chỉ có cậu ta đang nghiên cứu trận pháp, cho dù là luật sư An, thật ra thì cũng chỉ là một tên gà mờ, cũng không thực sự say mê nghiên cứu vấn đề này.
Nhưng con Hắc Miêu này.
Lại thực sự để cho Hứa Thanh Lãng nhìn thấy “một mảnh trời” khác.
Có chút tiếc nuối cùng hối hận.
Sớm biết con Hắc Miêu này tinh thông trận pháp như vậy, chính cậu ta nên mượn sách âm dương từ chỗ của Châu Trạch sớm một chút.
Mượn thì chắc chắn không có vấn đề, thái độ của Châu Trạch đối với cái đồ chơi này, thực sự không coi trọng được bao nhiêu, từ việc anh có thể ném sách âm dương cho Hầu Tử làm đồ chơi chơi là có thể nhìn ra.
Lão đạo cắn hạt dưa, không chớp mắt quan sát tình huống bên trong, thật ra thì lão nhìn không hiểu lắm, có vài thao tác quá mức thần kì huyền ảo, loại kỹ thuật làm việc này, đối với người trong nghề mà nói, rất đã nghiện, nhưng đối với lão đạo mà nói, đã cảm thấy có chút tẻ nhạt vô vị.
Dù sao.
Sau khi ông chủ tiến vào liền ở nơi ấy bất động hồi lâu, chuyện này có gì đẹp mắt?
Không nói anh đại chiến ba trăm hiệp hoành hoành tráng tráng.
Ông chủ anh cũng có thể lật người té ngã một cái hay lộn mèo một cái hâm nóng tràng cảnh một chút mà.
Anh cũng phải suy tính tới tâm trạng của những người xem như chúng tôi đây một chút đúng hay không?
Đương nhiên rồi.
Những thứ này nhổ nước bọt lão đạo chỉ dám nghĩ nghĩ ở trong lòng mình một chút.
Nhưng không dám nói ra.
Đồng thời trên mặt còn phải lộ ra một loại dáng vẻ mặc dù tôi đang cắn hạt dưa nhưng vẫn rất chú ý đến tình hình phát triển và rất quan tâm an nguy của ông chủ.
Gần đây lão đạo đã và đang suy nghĩ lại chính mình, cũng không biết là tại sao, giống như là tần suất phát sóng trực tiếp thấp xuống, không thể nào trao đổi với bạn bè trên mạng, cũng có thể là thời gian hơn một năm nay ở trong tiệm sách trôi qua quá tự do thoải mái, dẫn đến kỹ năng cần thiết khi lăn lộn giang hồ của lão – công phu nịnh hót đã xuống cấp rất nhiều.
Phải kiểm điểm, phải nghĩ lại…
Luật sư An thì càng nhìn càng ước người đang ngồi trên ghế bên trong trận pháp lúc này không phải lão Trương mà là mình.
Làm cho tâm tình thật sự có chút ứ đọng.
Lúc trước sau khi suy đoán được thân phận của lão đạo, anh ấy còn từng nghĩ, có nên dâng một nén nhang ngỏ ý cảm ơn cho những kẻ lúc trước đã chèn ép đuổi giết mình kia hay không.
Bây giờ trải qua thời gian thư thản, ngược lại biến thành hành hạ tinh thần, anh ấy không muốn dâng hương, con người nha, dường như thực sự vĩnh viễn đều không biết thỏa mãn.
Chưa trải qua tai nạn thì chưa biết sợ, người bên cạnh, mèo ba hai một đều bắt đầu phát hiện ra kỳ ngộ của mình, từ ở cuối xe biến thành đèn ở đầu xe, chuyện này khiến cho luật sư An vốn là đang ngồi ở ghế đặc biệt thật sự có chút ngồi không yên.
Nếu như sau này phóng tầm mắt trong toàn bộ tiệm sách đều thành “Đại lão”.
Vậy thì anh coi là cái gì?
Luật sư An?
Quản lý An?
An tổng quản?
Tiểu An tử?
- Tê… ông chủ lấy bút máy ra, anh ấy muốn cắm vào đâu chứ?
Luật sư An tự nhủ.
- Hắc hắc.
Lão đạo bỗng nhiên cười ra tiếng, giống như cảm thấy trò hay sắp mở màn, ngay sau đó lập tức thu liễm lại, nhỏ giọng đè ép nói:
- Nếu sau này lão Trương tỉnh lại, phát hiện mình bị…
Hắc hắc!
Giống như là từ nơi sâu xa thật sự có cảm ứng được gì đó.
Lão Trương vẫn luôn ngồi thẳng thẳng tắp tắp lại không nhúc nhích ở trên ghế.
Vào lúc này thân thể lại hơi run rẩy.
Tay Châu Trạch cầm bút máy.
Đi tới trước mặt lão Trương.
Màu đỏ ở khắp nơi bên trong trận pháp bắt đầu tập trung về phía gốc.
Nguyên lý ở đây giống như là đang giải phẫu dưới tình huống không có thuốc tê.
Vì kềm chế sự giãy giụa của bệnh nhân, trước tiên cần phải khống chế được bệnh nhân.
Ngược lại ông chủ Châu chưa từng nghĩ tới lão Trương lại đột nhiên như vậy.
Lúc trước đâm bút máy vào vị trí cái mông của Hoa Hồ Điêu, cũng là bởi vì khối khu vực kia của Hoa Hồ Điêu, thịt tương đối nhiều, lại là đâm vào trong thịt, cũng không phải thật sự bạo gì đó.
Về phần đối với lão Trương.
Châu Trạch cũng không có cái loại thú vui ác độc này.
Nắm bút máy.
Giơ tay lên.
Mang theo một cỗ ngoan lệ.
- Phốc!
Bút máy đâm vào ngực lão Trương.
Lòng bàn tay của Châu Trạch đẩy vào đuôi bút máy một cái, thuận thế đẩy một cái, bút máy trực tiếp đi vèo vào bên trong cơ thể của lão Trương.
Toàn bộ quá trình, nước chảy mây trôi, không bị cản trở một chút nào, đã quên mất đời trước Châu Trạch là một bác sĩ khoa ngoại, rất quen thuộc đối với cấu tạo cơ thể con người, nếu không đổi những người khác đến, nói không chừng bút máy sẽ trực tiếp đâm vào vị trí yếu hại.
Sau đó chính là:
Lão Trương.
Chào.
Thân thể lão Trương run lên.
Sau đó.
Đôi mắt của anh ấy bỗng nhiên mở ra.
Ngay từ đầu.
Trong mắt là bình tĩnh, chẳng qua là hơi có chút mệt mỏi cùng thống khổ, anh nhìn lên Châu Trạch ở trước mặt.
Mở miệng nói:
- Anh...
Nhưng chỉ kịp nói ra một chữ.
Trong nháy mắt đôi mắt của Lão Trương liền hóa thành đỏ rực.
Một cỗ khí tức điên cuồng bắt đầu phát ra.
- Càn rỡ!
Phảng phất giống như là một cỗ áp lực đến từ viễn cổ bỗng nhiên đè xuống.
Tồn tại uy nghiêm chí cao vô thượng để lộ ra khí tức của anh ta.
Trong lúc nhất thời.
Áp lực đè nén kinh khủng trực tiếp bao phủ trọn tiệm sách!
Đĩa hạt dưa trong tay lão đạo cũng trực tiếp té rơi xuống đất.
“Ba” một tiếng.
Rơi nát bấy.
Luật sư An lập tức đứng lên.
Hơi kinh ngạc.
Hơi thở này.
Có gì đó không đúng nha!
Anh ấy đã từng thấy phân thân của Giải Trãi.
Đáng sợ thì đáng sợ.
Uy nghiêm thì uy nghiêm.
Nhưng vĩnh viễn không đến nước này nha!
Tiểu loli cùng thằng bé trai ngồi trên ghế sô pha ở xa xa cũng đồng thời đứng thẳng người, uy áp kinh khủng này, vượt ra khỏi dự đoán của bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận