Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1553: Phủ Quân VS Hạn Bạt (tứ) (1)

Thứ như thói quen này.
So với dự đoán của bạn.
Thông thường còn đáng sợ hơn, còn thâm căn cố đế hơn nhiều.
Thậm chí.
Có lẽ nó không chỉ là ảnh hưởng cả đời của bạn, mà còn là đời đời kiếp kiếp!
Cho dù xuất phát từ tôn nghiêm của bản thân hay là sự sự chán ghét với “vị nguyên bản” này, cô gái cũng đều không thể để cho tấm bùa này dán lên trên người mình.
Cô ta nâng tay lên, bắt được cổ tay của lão đạo.
Thuận thế ép xuống, ra sức.
Cô ta không thể giết người.
Nhưng có thể phế người.
Cô ta hoàn toàn có thể xoắn lão đạo thành bánh quai chèo, đặt ở chỗ đó, nhưng vẫn có thể đảm bảo giữ được ông ta không tắt thở.
Nhưng mà.
Đúng lúc này.
Tay của lão đạo tay bỗng nhiên trở nên vô cùng nặng nề, phảng phất như thể đằng sau cánh tay này, đang gánh lấy một ngọn núi, mà sau khi tay của song phương tiếp xúc với nhau, trọng lực trên tay hoàn toàn nghịch chuyển.
- Hừ…
Cô gái phát ra một tiếng rên như bị bóp nghẹt.
Bị ép khom lưng.
Chỉ trong một giây phút choáng váng này.
Rốt cuộc lá bùa ở trong tay của lão đạo vẫn rơi lên trên vai cô ta.
Thiên Địa Huyền Hoàng.
Vũ trụ hồng hoang.
Trong năm tháng cuồn cuộn, dường như luôn có một loại quy luật không đổi, gừng càng già càng cay.
Làm yêu quái, phải xem tuổi tác.
Làm cương thi, phải xem tuổi tác.
Làm cử nhân, phải xem tuổi tác. (chỉ một chức vị trong kì thi thời cổ đại)
Ra ngoài làm việc, cũng phải xem kinh nghiệm.
Dường như việc này đã trở thành một loại định lý phổ biến, nhưng rốt cuộc cũng sẽ có ngoại lệ Trường Giang sóng sau xô sóng trước.
Bên miệng giếng ở địa ngục vào một năm trước.
Lúc Đệ nhất đối mặt với Doanh câu, đã từng cảm thán:
Quân sinh ngã vị sinh, ngã sinh quân dĩ lão.
Quân hận ngã sinh trì, ngã hận quân sinh tảo*.
(*bài thơ trên bia mộ cổ: “Quân sinh ta chưa sinh, quân sinh ta đã già / Quân hận ta sinh trễ, ta hận quân sinh sớm”)
Ngay cả Doanh câu, vào lúc đó, cũng tình nguyện ngồi xuống, mặc dù vẫn không nói nhiều như trước, phần lớn thời gian vẫn là Đệ nhất đang trút bỏ tâm tư bày tỏ khát vọng của mình, nhưng vẫn thể hiện được một loại thái độ, là đối phương có thể cùng ngồi ngang hàng với anh ấy.
Hạn Bạt có cao hơn nữa, cũng không thể cao hơn Doanh câu được.
Mà đời cuối cùng, thế nhưng lại là người mà ngay cả Đệ nhất cũng phải nhận xét than thở rằng ngài ấy thông minh.
Lui một vạn bước mà nói, nếu không có chút bản lĩnh, thật đúng là không có tư cách phá của, muốn phá của cũng không phá của nổi.
Lá bùa rơi xuống.
Sâu trong một ngọn núi lớn cách đó mấy ngàn dặm, truyền đến một tiếng thét chói tai, cũng may lúc ấy ở đó đang có mưa rào sấm chớp, ngược lại cũng không dẫn tới bao nhiêu nghi ngờ của người dân địa phương.
Mà ở bên tiệm sách bên này.
Chỉ nghe “rắc rắc” một tiếng.
Cánh tay trái này của cô gái, đã trực tiếp bị tháo xuống.
Giống là một khúc gỗ, bị máy cắt một đường cắt qua vậy, thuận tiện, lưu loát.
Lão đạo lui về phía sau mấy bước, thân thể có chút lay động, ngoại trừ đôi mắt vẫn còn nhìn chằm chằm cô gái, cơ thể đã bắt đầu lảo đảo xiêu vẹo, nghiêng trái ngã phải rồi.
Tôi là ai?
Tôi đang ở đâu?
Tôi muốn đi đâu?
Cô gái giống như một con thú Vương đã bị chọc vào uy nghiêm vậy.
Giọng nói cũng trở nên vặn vẹo:
- Ông, rốt cuộc là ai!
Người bình thường, không thể nào tổn thương tới cô ta được.
Sau khi lão đạo nghe thấy vấn đề này, đôi mắt bắt đầu không ngừng chớp nháy, giống như là bản thân cũng đang suy nghĩ về vấn đề này, giống như vào lúc nằm mơ sắp tỉnh, có chút mơ mơ màng màng.
- A!
Cô gái bước lên trước, cánh tay không còn, cô ta cũng không để ý, thứ mà cô ta để ý là, rốt cuộc là kẻ nào, nấp ở sau lưng lớp da này, giả thần giả quỷ!
- Xích địa!
Mọi hoàn cảnh ở chung quanh.
Dường như đều đang bắt đầu quay ngược lại.
Vào lúc này, thời gian như thể đã nghịch chiều.
Cảnh vật bắt đầu thay đổi.
Tiệm sách biến trở về dáng vẻ trước khi được sửa sang, vào lúc này hư ảo và chân thực trở nên lung tung lộn xộn, quan trọng nhất, thật ra thì vẫn là lão đạo ở trước mắt, biến hóa ở chung quanh, chẳng qua là bị dư chấn của việc này ảnh hưởng tới mà thôi.
Hạn Bạt vừa ra, đất cằn ngàn dặm.
Mọi người luôn cho là hạn hán vạn dặm, dẫn tới việc hoa màu thất thu là do Hạn Bạt, cho nên rất nhiều nơi vẫn còn giữ tập tục mỗi khi có hạn hán thì sẽ đánh Hạn Bạt, làm một người rơm hoặc là cao cấp hơn một chút thì sẽ dùng cây trúc bện lại thành một người lớn một chút, mọi người cùng nhau tiến lên đánh hoặc là dứt khoát thiêu hủy, dùng chuyện này để hy vọng hạn hán qua sớm một chút, cũng giống như chuyện đốt pháo trúc khi hết năm mà thôi.
(*Hạn Bạt trong truyền thuyết TQ là yêu quái gây hạn hán, còn việc đốt pháo vào cuối năm là để xua đuổi ma quỷ và vận xui)
Mà trên thực tế, năng lực thực sự của Hạn Bạt, là ở chỗ cô ta có thể đi xuyên vào quá khứ, về điểm này, Doanh câu là người hiểu rõ nhất.
Năm đó đại chiến giữa Hoàng Đế cùng Xi Vưu, Hạn Bạt thân là Đế Cơ, vào giai đoạn sau cũng tham gia vào trận chiến, năng lực của cô ta thường có thể khiến cho quân đội bên ta xuyên thủng được mưu đồ và bố trí của Cửu Lê trước.
Thậm chí vào trận mai phục tru diệt Xi Vưu hoàn toàn quyết định chiến thắng cuối cùng kia, cũng không thể bỏ qua cống hiến của cô ta được.
Giờ khắc này.
Ở trên người lão đạo, bãi bể nương dâu.
Lão đạo vẫn còn đứng ở trong đó, nhưng ở trước mặt ông ta, đã xuất hiện một ông ta khác.
Ông ta đó đang càng ngày càng trẻ tuổi.
Từ bảy mươi tuổi biến thành sáu mươi tuổi.
Từ sáu mươi tuổi biến thành ba mươi tuổi.
Từ ba mươi tuổi biến thành mười tuổi.
Từ mười tuổi biến thành quấn tã lót.
Từ trong tã lót biến thành một phôi được thụ tinh.
Sau đó.
Bắt đầu trở thành khói bụi mù mịt.
Hạn Bạt là người rất ghi thù, chuyện hiện tại cô ta đang làm, chính là tìm bằng được tên nhóc con mới vừa rồi đã làm cô ta bị thương, lấy ra bằng được.
Trên cái thế giới này, trong những người còn sống, ngoại trừ Doanh câu, không một ai có thể khiến cho cô ta cam tâm tình nguyện bị thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận