Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1662: Hai chúng ta (1)

Nhưng chuyện này cũng không trì hoãn được ông chủ Châu khi anh ở địa ngục.
Trực tiếp vác theo ánh trăng sáng đập vào điện của Sở Giang Vương người ta.
Ánh trăng sáng kia vừa đi qua.
Tử thương vô số.
Làm sao có thể nói đều là trừng phạt đúng tội được?
Trong đó.
Chẳng lẽ không có những quan sai một lòng làm việc giống như Trương lão đầu cũng Canh Thần khi còn sống kia?
Xe buýt ngừng lại, Đế Thính trực tiếp lao xuống xe, xông về phía hai chiếc xe đang bốc cháy ở bên cạnh.
Lúc vừa hoàn dương hạ xuống mặt biển, anh ta bởi vì nuốt máu của rắn biển tinh kia mà bị Bồ tát khiển trách, cho nên, sau khi lên bờ, anh ta đã cảm giác bản thân bị ngăn cản, tương đương với việc áp chế những phép thần thông của anh ta.
Cho nên.
Lúc này.
Khi tay của Đế Thính chạm đến thân xe, có thể cảm giác rõ ràng nhiệt độ nóng rực ở trên đó, bản thân anh ta cũng đang phải chịu đựng loại đau khổ này.
- Loảng xoảng!
Cửa xe méo mó bị mở ra.
Bởi vì cú va chạm tông vào đuôi xe cực mạnh trước đó, hẳn là đã dẫn tới bình xăng ở phía trước của xe bị phá vỡ, sau đó tia lửa phát sinh do xe hơi va chạm dẫn tới làm cho bình xăng bốc cháy.
Bình thường, có lẽ chỉ có trong phim mới có thể nhìn thấy loại hình ảnh xe hơi bốc cháy sau đó phát nổ, lần này lại thực sự xảy ra trong thực tế.
Đế Thính có thể cảm nhận được sự thống khổ, nhưng anh ta không quan tâm đến những đau đớn này, cho nên loại cứu viện này, hiệu suất rất cao.
Rất nhanh.
Người điều khiển của chiếc xe bị tông vào đuôi xe đã được anh ta đưa ra ngoài, đặt ở trên lối đi bộ ở bên cạnh.
Quần chúng vây xem ở chung quanh không ít, phần lớn đều cầm điện thoại di động, đang quay video, dĩ nhiên cũng có một vài người to gan, dưới sự dẫn đầu của Đế Thính, cũng chủ động tới giúp đỡ.
Không mất bao lâu, Đế Thính lại mang được ông già ngồi ở ghế phó lái ra.
Nơi này coi như là khu vực trung tâm thành phố, sau khi phát sinh tai nạn giao thông, các cấp ngành liên quan cũng phản ứng rất nhanh, xe cảnh sát đã lái tới, xa xa còn có thể nghe được tiếng của xe cứu thương.
Đế Thính nhìn lướt qua chiếc xe đã tông vào đuôi xe, bên trong, vị trí ghế tài xế có một người phụ nữ.
Đế Thính cúi đầu nhìn qua đôi tay đã bị bỏng nghiêm trong của mình một chút, lại nhìn về phía người phụ nữ ngồi ở ghế tài xế.
Anh ta cười một tiếng.
Không đi cứu người, xoay người đi vào trong đám người.
Không có ai quy định, sau khi đã tu phật thì phải luôn lấy đức báo oán cả.
Lúc trước, người phụ nữ này đã đánh anh ta một tát, còn mắng anh ta và Bồ tát một câu “háo sắc”.
Món nợ này, Đế Thính không định tính toán.
Dù sao, người bình thường cũng sẽ không gióng trống khua chiêng đi trả thù một con kiến.
Nhưng nếu bạn muốn anh ta bỏ qua hiềm khích trước đó mà đi cứu cô ta.
Thật đúng là không làm được.
Bồ tát thường nói.
Tu Phật, phải nghe theo trái tim của mình.
Tâm ý không thông thuận.
Vậy thì tu đó không phải là Phật, mà là ma rồi.
Bồ tát đứng ở trên bậc ở một góc đường khác, Đế Thính đi trở lại bên cạnh Bồ tát.
Cảnh sát giao thông đã bắt đầu duy trì trật tự khai thông giao thông, xé cứu thương cũng đã đưa người vào bệnh viện rồi.
Một chiếc xe buýt du lịch với lộ tuyến khác đã trờ tới nơi này, đã dừng lại ở trạm xe.
Bồ tát cùng Đế Thính lên chiếc xe này.
Xe buýt đi vòng qua đoạn đường hỗn loạn ở phía trước, tiếp tục chạy.
Lắc lư.
Lắc lư.
...
Lửa.
Nóng quá.
Thật là nóng.
Vào lúc này, dường như chiếc hộp ký ức lại được mở ra một lần nữa.
Châu Trạch cảm giác có người mở cửa xe ra, kéo anh đi.
Ngay sau đó.
Anh nghe được tiếng còi xe cứu thương quen thuộc nhất kia, cùng với mùi vị quen thuộc… mùi của bệnh viện.
Tiếng máy móc, còn trộn lẫn với tiếng nói chuyện mơ hồ của bác sĩ và y tá.
Châu Trạch rất muốn mở mắt ra, lại không cách nào làm được.
Loại cảm giác này, anh đã từng trải qua, lần đầu tiên anh chết, chính là loại cảm giác này, sau đó, bản thân đã bị đẩy vào lò hỏa thiêu.
Tuy nói, vào lúc này, ông chủ Châu cũng không còn quá xa lạ với loại cảm giác này nữa rồi, coi như là lại đẩy anh vào lò hỏa thiêu lần nữa, thứ nhiều hơn không phải là cảm giác sợ hãi, mà là cảm thấy khó chịu mà thôi.
Cũng may.
Dường như lần này không phát triển theo loại kết cục hoang đường như lần đầu tiên anh chết nữa, bởi vì Châu Trạch không cảm nhận được cái giá lạnh cũng như không cảm nhận được độ lạnh khiến cho người ta cảm thấy “ấm áp” của nhà xác.
Thời gian, dường như sai lệch rồi.
Cũng không biết rốt cuộc là đã qua bao lâu, tóm lại, vẫn là loại cảm giác quỷ đâm đầu vào tường* như vậy.
(*ý chỉ trạng thái ý thức mơ hồ của con người)
Ngay từ đầu.
Châu Trạch còn thử giãy giụa mấy cái.
Sau đó.
Thực sự đã buông tha vấn đề này.
Ngủ thì không ngủ được, anh đành bắt đầu ảo tưởng về một số chuyện vô cùng tốt đẹp.
Tỷ như lúc này bản thân đang nằm ở trên Vương tọa phơi nắng.
Tỷ như hiện tại mình đang dựa lên trên chân Oanh Oanh và được đấm bóp.
Tỷ như bây giờ mình đang được chậm chạp nhấm nháp thưởng thức cà phê thơm nồng.
Ở trên phương diện nằm mơ giữa ban ngày thế này, ông chủ Châu vẫn luôn rất có năng khiếu.
Cũng không biết được cụ thể qua bao lâu.
Trong không khí.
Bỗng nhiên bay tới một mùi thịt.
Không phải là loại mùi vị thịt nướng đơn thuần.
Trên thực tế, làm một thực khách chân chính mà nói, loại thức ăn kiểu như thịt nướng này, chỉ có thể thỉnh thoảng ăn.
Thứ nhất đồ ăn nướng đối với người bệnh dạ dày mà nói, là một loại áp lực cực lớn.
Thứ hai, mùi vị cùng với góc độ thị giác của thịt nướng chắc chắn sẽ hơi đơn điệu.
Hẳn là có người đang nấu thịt.
Bên trong còn có không ít đồ ăn kèm.
Thịt hẳn là đã thối rữa.
Mùi thơm này…
Châu Trạch theo bản năng mở mắt ra.
Phát hiện mình đang nằm ở trên một bãi cỏ, cách đó không xa, còn có một dòng suối nhỏ.
Mùi thịt, từ phía trước của anh, nơi đó có một chiếc đình hóng mát.
Trong lương đình có một người mặc đồ trắng đang ngồi, ở trước mặt là một cái bếp lò nhỏ bằng đất, tay trái cầm đũa tay phải cầm chén.
Bạn cần đăng nhập để bình luận