Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 264: Gương mặt ngơ ngơ ngác ngác

Hạt giống mà mình trồng.
Cuối cùng cũng đã kết trái.
Hôm nay là một ngày rất vĩ đại...
Lúc này, trái cây đã bị nhấm nuốt vỡ nát, hóa thành một luồng sương mù xanh biếc, chậm rãi tiêu tán trong tai mắt mũi miệng của Châu Trạch, sau đó lại thuận theo thân thể bao phủ xuống phía dưới.
Cái cổ gần như đã đứt lìa của Châu Trạch lúc trước, thế nhưng anh vẫn ăn trái cây kia. Hiển nhiên anh đã biết, quả này vốn không cần đi qua thực quản vẫn có thể trực tiếp tiêu hóa.
Mà thân cây kia sau khi mất đi trái cây vốn ẩn giấu ở nơi sâu nhất lại bắt đầu chậm rãi héo rũ, nó mang theo cảm giác cực kì không cam lòng, mang theo sự phẫn hận khó có thể miêu tả.
Nó có nằm mộng cũng không nghĩ tới, đến cuối cùng, thì ra nó lại lâm vào kết cục chết đi như vậy.
Trời phạt.
Báo thù.
Nhân quả.
Cuối cùng đều biến thành một câu chó má, chí ít, đối với nó, quả thật là như vậy.
Vậy mà.
Đúng lúc này.
Thân thể tàn khuyết kia bỗng nhiên run rẩy một lần nữa, trực tiếp xông về phía Châu Trạch, rễ cây già dùng một chút tinh hoa sinh mệnh cuối cùng hóa thành khí thế độc ác, nó muốn báo thù, dù thế nào đi nữa nó cũng muốn Châu Trạch phải chết!
Chỉ là.
Thân thể tàn khuyết kia vừa tới gần Châu Trạch bỗng nhiên ngừng lại.
Không chỉ dừng lại.
Hơn nữa nó còn chủ động đưa tay chống chiếc đầu sắp rơi xuống kia của Châu Trạch lên, để ánh sáng xanh vờn quanh nơi ấy.
- Thân thể này... Ngươi cho là... ... giữ lại... cho ngươi?
Trong giọng nói của Châu Trạch lộ ra vẻ trêu tức, phảng phất như một bàn cờ vây, anh đã chiếm ưu thế, khi đối thủ đã không còn đủ sức để xoay chuyển thế cuộc nữa, anh lại bình luận thêm một câu, thật sự cũng có tư vị khác.
- Anh ta... ... là do tôi cố ý lưu lại... ... làm việc bảo vệ vườn.
Thân thể tàn khuyết chủ động vươn tay ra, kéo đứt nhánh cỏ ở nửa bên mặt còn lại của mình, tất cả động tác của anh ta đều cứng nhắc. Sau đó ngón tay anh ta còn tự thò vào bên trong tròng mắt của mình, tươi sống kéo hết đám cây cỏ bên trong ra.
Tuy rằng thứ anh ta kéo ra là một nhánh cỏ, nhưng loại hình ảnh này lại không khác gì anh ta đang tự kéo máu thịt của mình ra.
Hoàn thành một kích tạo phản.
Màu xanh lá trong đôi mắt của Châu Trạch đang chậm rãi ảm đạm xuống, mà nơi cổ anh lại đang có máu thịt tái sinh với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
- Ừm?
Một tiếng nghi vấn nhẹ phát ra từ trên người Châu Trạch.
- Ngươi... đang phản kháng lại ta?
Dường như đang lầm bầm lầu bầu, thật ra anh đang lầm bầm lầu bầu thật.
- Không có ta... ... Ngươi đã chết từ sớm... ... Đã chết không biết bao nhiêu lần... ...
Giọng điệu này giống hệt như khi đối diện với rễ cây lúc trước.
Đột nhiên, trong đôi mắt màu xanh lá của Châu Trạch bắt đầu không ngừng lóe lên, thỉnh thoảng thanh tỉnh, thỉnh thoảng nghi ngờ, thỉnh thoảng phẫn nộ, thỉnh thoảng lại có vẻ rất là bàng hoàng.
- Ngươi là... ... linh trí do ta sinh ra... ... Nhưng ngươi... ... phải rõ ràng... ... Ngươi cũng là... ... một bộ phận… của ta!
- Ông!
Thân thể Châu Trạch bắt đầu run rẩy.
Loại tư thế phản kháng từ nội tâm mang theo ý chí không chịu thua.
Ngay sau đó.
Ánh sáng xanh bên trong viền mắt Châu Trạch bắt đầu tiêu tán, sau đó, thân thể anh cũng bắt đầu chậm rãi trôi nổi lên trên.
Mà vậy thân thể tàn khuyết kia lại lặng lẽ ẩn vào đáy nước, sau đó, nó cũng giống như rễ cây già đã chết héo kia, chậm rãi chìm vào nơi đáy sâu.
Rõ ràng nước ở nơi này vốn không phải quá sâu, nhưng lúc này dường như nó đang hóa thân thành một vực sâu đáng sợ, đồng thời cắn nuốt cả hai người, không biết cuối cùng hai người ấy sẽ đi về đâu...
Người trần gian có quy tắc của người trần gian, phàm là tồn tại không thuộc về nhân thế đều sẽ bị áp chế và gạt bỏ. Người thường có nhân sinh và quỹ tích của chính bọn họ, bất kỳ người nào dám dòm ngó những thứ đồ bản thân mình vốn không nên đụng vào, đều sẽ bị trừng phạt.
Tám mươi năm trước.
Đám người Nhật Bản gần như phát điên này đã tìm được thi thể không trọn vẹn của mình, vận chuyển đến nơi này, ý đồ muốn đạt được lực lượng mạnh mẽ vượt xa nhân loại bình thường. Kết quả sau cùng chính là thi thể ấy phát rồ, biến nơi đây thành địa ngục trần gian.
Từ nơi sâu xa.
Phảng phất như đang có một cánh tay.
Với vào bên trong tấm màn đen.
Nó đang điều chỉnh và hướng mọi thứ đi theo một con đường đúng đắn.
Nó chú ý từng chút.
Phân biệt rõ ràng.
... ... ...
- Sùng sục... ... Sùng sục... ... Sùng sục... ...
Nước.
Lại là nước.
Lại là lượng nước chết tiệt kia.
Hiện tại Châu Trạch rất ghét nước, vô cùng vô cùng chán ghét, anh đã cực kỳ chán ghét việc có một đám nước bao phủ chung quanh mình, ảnh hưởng tới màng nhĩ của mình, cũng chán ghét cảm giác phổi của mình bị đè ép tới mức hít thở không thông.
Chậm rãi.
Anh mở mắt ra.
Anh nhìn thấy mình đang nằm ở trong hồ cá, Bạch Oanh Oanh mặc đồ tắm đang chà xát tắm rửa cho mình.
Hơn nữa.
Bạch Oanh Oanh còn đưa lưng về phía anh, vừa giúp anh chà lau vừa nắn bóp bắp đùi anh trong nước nóng.
Chỉ cần là người có chút hiểu biết về y học đều rõ, nếu một người nằm trên giường bệnh quá lâu sẽ rất dễ khiến thân thể bị hoại tử, thậm chí sẽ khiến các cơ năng khác trên cơ thể bị bệnh.
Vì thế muốn biết người con có hiếu hay không, có thể xem người bệnh trên giường có bị hoại tử hay không.
Châu Trạch mới chuẩn bị cử động một cái.
Toàn thân cao thấp bỗng nhiên truyền đến một cảm giác đau đớn cực kỳ mãnh liệt. Loại đau nhói này không phải tới từ da thịt, mà tới từ thần kinh.
- Phù phù... ...
Thân thể run lên.
Châu Trạch trực tiếp trượt vào trong bồn tắm.
Bạch Oanh Oanh đang nhón chân lau chùi thân thể cho Châu Trạch cũng lảo đảo theo.
Trong lúc nhất thời.
Châu Trạch chỉ cảm thấy có hai luồng thịt núc ních cực kỳ mềm mại dán chặt trên mặt của mình, ở giữa còn kèm theo cảm giác lạnh lẽo ngay cả thời tiết ngày hè cũng không thay đổi.
Cho dù hiện tại anh đang ngâm mình trong nước nóng.
Cảm giác lạnh lẽo này vẫn khiến người ta khó mà tiếp nhận nỗi.
Nhất là khi thân thể Châu Trạch đang cực kỳ yếu đuối, thậm chí có thể nói là mệt mỏi rã rời. Lần này, tương đương với có người vừa cầm một khối băng đập thẳng vào mặt anh.
- Sùng sục... ...
Trong nháy mắt Châu Trạch lại ngất đi.
- A, ông chủ!
Bạch Oanh Oanh thét lên một tiếng chói tai, sau đó lập tức đứng dậy kéo mặt của Châu Trạch ra khỏi mặt nước.
Cô ấy hơi bận tâm đưa thay sờ sờ mặt của Châu Trạch, sau khi thấy Châu Trạch vẫn đang thở bình thường, Bạch Oanh Oanh mới thở dài một hơi nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Nếu như ông chủ nhà mình thực sự bị bản thân mình…
Vẻ mặt cô ấy ngơ ngơ ngác ngác.
Sau đó buồn bực chết đi được.
Không ngờ chỉ đùa vui một chút lại chơi lớn rồi.
... ... ...
Lần thứ hai tỉnh lại đã là hai ngày sau. Khi tỉnh lại, Châu Trạch phát hiện bản thân mình đang nằm ở... ... Ách, mình đang nằm ở đâu đây nhỉ?
Phía dưới không phải giường.
Mà mình đang ở trên bệ cửa sổ phơi nắng.
Cả người mình đang huyền phù giữa không trung!
Mình lại đang nằm mơ sao?
Vậy mình cứ ngủ tiếp là tốt rồi.
Nhắm mắt lại.
Chờ thêm đại khái vài phút.
Châu Trạch lại thử mở mắt ra.
Tại sao mình vẫn đang ở trong giấc mộng này?
Phiêu du ở bệ cửa sổ, để ánh nắng chiếu vào người mình.
Lúc này, Châu Trạch nghiêng đầu sang chỗ khác, lại phát hiện ở vị trí sát phần rìa bệ cửa sổ là Đường Thi đang ngồi đọc sách.
- Nhìn gì?
Đường Thi ngẩng đầu nhìn về phía Châu Trạch, sau đó lại cầm ly cà phê bên cạnh lên uống một ngụm.
Không cần nghĩ.
Châu Trạch có thể rõ ràng, chắc chắn người phụ nữ này đang uống cà phê chồn đắt giá mà mình mua về!
Trong tiệm có rất nhiều cà phê hòa tan Nestlé, cô có thích uống thì lấy cà phê ấy mà uống!
- Đối với người bệnh, hình như phải phơi nắng một chút mới có lợi. Anh là bác sĩ, hẳn anh cũng hiểu đạo lý này.
- Vậy cô có thể đặt tôi lên xe đẩy sau đó đẩy tôi ra ngoài phơi nắng.
Châu Trạch hơi mỉm cười.
Dùng niệm lực khiến mình phiêu phù như thế này.
Treo mình trên ban công phơi nắng không khác gì đang phơi quần áo.
Thật sự là quá thẹn.
- Xe lăn á? Đúng là chỗ lão đạo có một chiếc xe lăn thật, còn là loại ấn một cái nó sẽ phát ra tiếng nhạc thiếu nhi, sau đó tự động di chuyển. Tôi còn tưởng rằng anh sẽ không thích, vì thế mới không để anh ngồi lên chiếc xe lăn kia.
- Cảm ơn.
Lời cảm ơn này của Châu Trạch là cảm ơn thật lòng.
Không ngờ cái xe lăn kia lão đạo vẫn còn giữ lại?
Thử nghĩ một chút.
Sau này ngộ nhỡ có ngày lão đạo hoặc Hứa Thanh Lãng lấy điện thoại di động ra phát một video cho mình xem, trong video mình đang ngồi trên xe lăn điện, bên cạnh còn có tiếng nhạc thiếu nhi, đây thật sự là lịch sử đen tối.
- Hiện tại mau thả tôi xuống.
Đường Thi gật đầu, Châu Trạch được dời từ vị trí bệ cửa sổ tới bên giường.
- Anh đã tỉnh rồi, không sao chứ? - Đường Thi hỏi: - Lần này anh hôn mê hai mươi ngày, quá lâu.
- Tại sao cô không quay về Thượng Hải? - Châu Trạch hỏi.
Chuyện ở chỗ anh đã được giải quyết, tại sao cô còn ở lại nơi này?
Cô ở lại đây cũng thôi đi.
Tôi biết cô sẽ không giúp tôi chào hỏi khách khứa, cũng không giúp tôi kiếm tiền.
Không dùng bút máy đâm chết khách hàng đã có thể coi là cống hiến lớn bằng trời rồi.
Hơn nữa cô đã ở lại nơi này còn dám uống cà phê chồn của tôi? ? ?
Đường Thi không trả lời vấn đề này, tính cách của cô ấy chính là như vậy, rõ ràng hành động của Châu Trạch ở sở nghiên cứu ngày ấy đã cứu cô ấy một lần, vì thế cô ấy cảm thấy bản thân mình nên ở lại nơi này chờ Châu Trạch tỉnh lại, nếu không cô ấy sẽ cảm thấy có chút băn khoăn. Nhưng nếu muốn cô ấy nói ra những lời này, khó.
- Có cần tôi đi gọi Bạch Oanh Oanh không? - Đường Thi hỏi.
- Tạm thời không cần, tôi có chút việc muốn hỏi cô. - Châu Trạch nói.
- Chuyện gì?
- Tôi cảm thấy trong thân thể tôi có tồn tại một vật.
- Đã nhìn ra, tựa như Ultraman biến thân vậy. - Đường Thi lại uống một ngụm cà phê.
- Một đêm kia, anh té xuống, sau đó lại nổi lên.
- Sau đó chuyện lập tức được giải quyết.
Đáy lòng Châu Trạch đang rỉ máu.
- Làm sao vậy, đây là chuyện người bình thường ước ao còn không được đấy. Phong ấn Cửu Vĩ của Naruto, Ultraman biến thân, có ai mà không muốn trong cơ thể mình có phong ấn một lực lượng mạnh mẽ?
Đường Thi nói xong lại ngoắc ngoắc ngón út: - Không phải thái độ của anh đối với tôi thay đổi hẳn, cũng là vì anh có thể dựa vào lực lượng kia sao?
- Mấu chốt của vấn đề là nó đang phát sinh biến hóa.
Châu Trạch rất nghiêm túc nói.
- Ngay từ đầu tôi có thể cảm giác được, nó là vô ý thức, một đồ vật vô ý thức nên cũng thấy không sao cả, đúng không? Vì thế tôi mới nghĩ tới chuyện lấy ra dùng.
- Tác dụng phụ đơn giản chỉ là nằm liệt trên giường nửa tháng.
- Nhưng bây giờ.
- Theo số lần dùng nhiều hơn, tôi phát hiện nó đang biến hóa, tôi có thể tinh tường cảm giác được ý thức của nó, thậm chí còn có thể cảm giác được ý thức và tư duy của nó đang không ngừng hoàn thiện.
- Theo số lần tôi kích thích nó thức tỉnh, nó cũng đang tu bổ cho chính bản thân mình.
- Giống như một người bình thường, nó đang không ngừng chữa thương, không ngừng phục hồi như cũ.
- Mỗi lần tôi sử dụng nó để đối mặt với tình thế nguy hiểm thì.
- Nó vừa giải quyết vấn đề giúp tôi, đồng thời cũng khiến mình thưởng thức mấy món ăn lót dạ. Phần lớn kẻ địch và đối thủ của tôi đều đã biến thành lương thực cho nó.
Đường Thi nghe vậy, sắc mặt cũng bắt đầu ngưng trọng lên, đồng thời nói:
- Cho nên anh đang lo lắng?
- Đúng, tôi đang lo lắng.
- Thậm chí còn bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
- Bởi vì.
- Rất có khả năng.
- Lần sau khi tôi khiến nó thức tỉnh thì.
- Đó chính là lúc nó sẽ triệt để thay thế tôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận