Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1765: Truy tìm nguồn gốc (trung) (2)

Hàng lang bệnh viện.
Phòng bệnh.
Phòng làm việc của bác sĩ.
Tất cả đồ đạc.
Đều bắt đầu rõ ràng.
Lúc này, Nửa gương mặt cùng với Châu Trạch, giống như đang đứng ở trong hoàn cảnh của bệnh viện, chung quanh thỉnh thoảng có bệnh nhân và nhân viên y tế đi qua, đủ loại âm thanh trong thực tế, cũng đang không ngừng truyền tới.
Chẳng qua là, trước mắt mọi người đi lại rất vội vã, tốc độ đi nhanh hơn ngày thường không ít, giống như khi đang xem video, nhấn vào nút tua nhanh vậy.
Hồ yêu đang tìm kiếm, khoảng thời gian chính xác vào ngày hôm đó.
Nửa gương mặt biểu cảm như thường, thật ra thì trong lòng, lại có một chút hiếu kỳ.
Từ cổ chí kim, Doanh câu nuôi không biết bao nhiêu chó, nhưng phần lớn chó, thật ra thì đều trải qua một cuộc đời “bình thường”, không nói đến chuyện trao đổi với Doanh câu, nhưng nói đến những kẻ có thể kích phát ra được sức mạnh của Doanh câu, cũng chỉ là lông phượng sừng lân.
Mà coi như là kẻ nổi bất nhất trong lịch sử của làng chó.
Lúc Nửa gương mặt đối mặt với Châu Trạch, loại ánh mắt này, thật sự là có chút rất khác biệt so với khi đối mặt với những “con chó” khác.
Có một phần, Châu Trạch thuộc về trong số rất ít có thể biết được sự tồn tại của Doanh câu hơn nữa lại còn có thể trao đổi với Doanh câu, nhưng chuyện này đối với Nửa gương mặt mà nói, thật sự không tính là gì.
Nhưng so với sự tích của anh ta năm đó - trực tiếp phản bội Doanh câu, nhân tiện còn cuỗm đi hết tích lũy mấy ngàn năm của Doanh câu.
Ngược lại anh ta lại càng hứng thú với loại hình thức sống chung hiện tại của Doanh câu và Châu Trạch hơn.
Mọi người đều là dò đá qua sông.
(*Đây là hình ảnh một người đi trong đêm, ném đá dò đường để xem hiểm nguy ra sao, hoặc phải lội qua sông, vừa đi vừa ném đá, nghe tiếng rơi mà đoán nông sâu để lựa chỗ đặt chân mà sang sông, ý chỉ việc vừa làm vừa đoán vừa rút kinh nghiệm)
Phương thức qua sông khác nhau.
Rất khó nói được rốt cuộc ai giỏi ai kém.
Nhưng có lúc quay đầu dang đưa mắt nhìn.
Bản thân.
Có phải là cũng sẽ ghen tị hay không?
Nếu như bản thân lúc trước, không lựa chọn như vậy, kết cục, có thể sẽ khác hay không?
Cũng vì vậy, cũng không khó hiểu khi Nửa gương mặt hứng thú với chuyện Châu Trạch làm sao mở ra được sức mạnh của Doanh câu.
Rốt cuộc.
Hình ảnh chung quanh bắt đầu chậm lại.
Từ từ.
Dần dần khôi phục lại tốc độ bình thường.
Châu Trạch nhìn thấy, bản thân đang rửa mặt ở trong phòng vệ sinh, khi đó, trên mặt anh, tràn đầy vẻ mệt mỏi – phụ kiện tiêu chuẩn của bác sĩ cấp cứu.
- Bác sĩ Châu, có bệnh nhân mới sắp được đưa tới, hình như là ngã từ trên lầu xuống, không biết có phải tự sát hay không!

Lại nhìn lại những hình ảnh ngày hôm đó, tất cả đều vẫn chân thực như vậy, trong lòng ông chủ Châu, thật sự có một loại cảm giác hiện tại bản thân đang lật xem lại hồi kí của chính mình.
Nói gượng đến thất thần, không biết đêm này đã là năm nào rồi, vậy thì cũng quá giả tạo rồi, dù sao đời này cũng trôi qua được mấy năm rồi.
Chuyện nên quen thuộc, cũng sớm đã quen rồi.
Thứ nên nhìn thấu, cũng đã nhìn thấu từ lâu rồi.
Nếu như còn tiếp tục cố chấp với quá khứ không chịu buông tay, mỗi một chuyện cũ thì lại khóc lóc sướt mướt lệ ướt đẫm khăn gì đó, vậy cũng quá làm màu rồi.
Nửa gương mặt dường như cảm thấy rất hứng thú với vẻ ngoài của Châu Trạch đời trước, đứng ở sau lưng “Châu Trạch”, tập trung đánh giá.
Ông chủ Châu cũng tiếp Nửa gương mặt cùng nhau đánh giá.
Thành thật mà nói.
Anh của đời trước, vẻ ngoài, coi như cũng được đi.
Không dính dáng đến chữ xấu xí, dáng vẻ anh tuấn, cũng có khí chất, mặc một thân áo choàng dài trắng, thật đúng là khá tốt.
Đương nhiên, so với Từ Nhạc – cái người có thể ở rể ăn bám này, vẫn là kém hơn không ít.
- Đã biết, lập tức tới ngay.
Sau khi nghe được thông báo, “Châu Trạch” lập tức rời khỏi phòng vệ sinh, mà ở bên kia hành lang, một ông lão bị thương đã được đưa tới, đang ho ra toàn là máu.
- Chuẩn bị dụng cụ phẫu thuật, nhanh lên!
Dáng vẻ của ông lão, cũng rất rõ ràng, một thân trang phục thời Đường màu xám tro.
- Tôi... tôi… tôi không muốn chết…
- Yên tâm, ông không có việc gì, chúng tôi sẽ giúp ông, ông không sao đâu.
- Không... không... Ở bên dưới... Ở bên dưới… Ở bên dưới thực sự rất đáng sợ…
Ông chủ Châu vẫn luôn sống chết nhìn chằm chằm vào ông lão này, sau nhiều năm, khi lại lần nữa nhìn thấy ông lão này, lúc này, ông chủ Châu rất muốn nhìn ra bí mật của ông ta.
Sau đó.
Hẳn là ông lão này sẽ dùng móng tay cào vào cánh tay của anh đi.
- Ông cố gắng bình tĩnh một chút, thả lỏng, tính mạng của ông sẽ không sao đâu.
- Tôi không muốn… không muốn lại đi xuống đó… Bọn họ... bọn họ đã phát hiện tôi… tôi… bọn họ đã phát hiện tôi...
Lúc này, ánh mắt của ông chủ Châu đặt ở trên vị trí cổ tay của “Châu Trạch”.
Lúc ông lão này nói chuyện cảm xúc rất kích động, mà với loại bệnh nhân bị thương nghiêm trọng như thế này, thật ra thì sợ nhất chính là cảm xúc kích động, bởi vì như vậy rất dễ ảnh hưởng đến vết thương và những vùng bị thương khác, lại càng gây ra nhiều phiền phức với việc cấp cứu hơn.
Quả nhiên.
Móng tay màu đen trên tay ông lão bắt đầu đâm vào cổ tay của “Châu Trạch”.
- Tê...
- Bác sĩ Châu, tay của anh!
- Tôi không đi xuống đấy… không đi xuống đấy… không đi xuống… ha ha… khục khục khục...
Móng tay của ông lão, cũng không có khí tức đặc thù quanh quẩn, thế nhưng loại màu sắc thâm trầm như thế này, vẫn khiến cho người ta khó mà quên được.
Hình ảnh, vào lúc này bắt đầu cố định tại khung cảnh này.
Bất luận là ông lão trên xe cáng, hay là “Châu Trạch” cùng với một đám nhân viên y tế ở bên cạnh, đều đóng băng ở giây phút này.
Giọng nói của hồ yêu truyền tới:
- Có cần, xem lại một lần nữa không?
Châu Trạch ngẩng đầu lên, thành thật mà nói, vẫn không hiểu được, bởi vì, quá trình có giá trị thực sự, lại chỉ là một cuộc đối thoại ngắn trong một đoạn thời gian ngắn như vậy.
Lời của ông lão, nghe qua, giống như là lệ quỷ trốn ra từ trong địa ngục, chính là đang trốn tránh sự truy xét của âm ti.
Châu Trạch ngẩng đầu lên, muốn xem thử Nửa gương mặt ở bên cạnh mình có phát hiện được gì đó hay không, lại phát hiện Nửa gương mặt đang đứng ở bên cạnh mình, môi khẽ mấp máy, hai nắm đấm siết chặt, trong mắt, bắt đầu có từng tia đỏ rực cuộn trào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận