Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 429: Đàn ông đều là móng heo lớn!

Tầng hai phòng sách, phòng ngủ chính.
Trên giường không trải chiếu dùng cho mùa hè, phía dưới có lót một tấm nệm mềm mại, phủ lên khăn trải giường màu tối, gối đầu cũng là loại tương đối cao dày.
Những phòng ngủ khác trong phòng sách đều cần chiếu dùng cho mùa hè, nhưng trong phòng này lại không cần.
Hai người Bạch Oanh Oanh và tiểu loli nằm trên giường.
Tiểu loli vốn đã ngủ thiếp đi, nhưng cô ấy nào biết sau nửa đêm Châu Trạch trở về, Bạch Oanh Oanh xuống dưới hầu hạ một trận, dẫn đến tiểu loli cũng bị đánh thức.
Cảm giác khi đang ngủ thật ngon đột nhiên buộc phải thức tỉnh này thực sự khiến cô ấy khó chịu, nhưng cô ấy lại không thể oán giận gì.
Dù sao thì ngủ ké.
Không có nhân quyền.
Bạch Oanh Oanh mặc một bộ áo ngủ hai dây, chỉ có phụ nữ có vóc người trước lồi sau vểnh mới có thể chân chính mặc được kiểu áo ngủ này.
Tiểu loli lại mặc áo ngủ màu đỏ, tức giận mở to mắt nhìn trần nhà.
- Cương thi ngu xuẩn, hiện tại anh ta mới về, chắc chắn đã ra ngoài tìm phụ nữ!
Tâm tình không tốt.
Lại muốn đâm chọc sau lưng ông chủ Châu.
Đương nhiên.
Nếu như tâm tình của cô ấy tốt.
Cô ấy có thể tìm loại thuốc nước tốt nhất cho ông chủ Châu.
- Ừm.
Bạch Oanh Oanh không thèm để ý chút nào.
Hai tay tiểu loli ôm lấy cánh tay Bạch Oanh Oanh, đầu ngón chân càng không ngừng cọ xát trên bắp đùi Bạch Oanh Oanh. Thành thật mà nói, da thịt của đầu nữ cương thi này thật trắng mịn, ôm ngủ thật sự rất thoải mái.
Cho nên mỗi lúc trời tối, sau khi mọi người đi ngủ, tiểu loli lại tới giành ôm Bạch Oanh Oanh với Châu Trạch, nhưng cô ấy còn nhỏ, thường xuyên gặp phải tình cảnh cả bản thân và Bạch Oanh Oanh đều bị ông chủ ôm lấy.
- Cương thi ngu xuẩn, đàn ông đều là móng heo lớn.
- Không thể tin!
- Ừm.
- Cô nhìn anh ta đi, anh ta làm giải phẫu lâu như vậy, nhất định đã sớm phẫu thuật xong, tiến tới với đám hộ sĩ trong hiệu thuốc sát vách.
- Nói không chừng anh ta còn trực tiếp để đám hộ sĩ mặc đồng phục y tá, làm một phát trong phòng giải phẫu.
- Không đúng.
- Là hết phát này tới phát khác!
Suy nghĩ một chút.
Tiểu loli lại bổ sung:
- Chắc chắn là anh ta còn kêu đám hộ sĩ mang tất chân!
- Phần lớn móng heo lớn đều thích tất chân.
Bạch Oanh Oanh cảm thấy ngoài ý muốn nhìn thoáng qua tiểu loli.
Có thể.
Đây là nguyên nhân khiến tiểu loli rảnh rỗi cũng không rời khỏi phòng đọc sách.
Cô ấy chưa từng thấy người ở hiệu thuốc sát vách.
Nhưng Bạch Oanh Oanh từng thấy.
Bởi vì khi hiệu thuốc khai trương, người sát vách đã mang quà tới, Bạch Oanh Oanh còn thay mặt phòng đọc sách tặng bọn họ một lẵng hoa, cũng tới đó ngồi một lát.
Rốt cục đây cũng là sản nghiệp của ông chủ nhà mình.
Tuy nói trên danh nghĩa nó là quà chính thất tặng cho ông chủ.
Nhưng nếu kể ra, dù sao nó cũng mang họ “Châu”.
Bạch Oanh Oanh cảm thấy mình phải có trách nhiệm trông coi hiệu thuốc này thay ông chủ.
Bạch Oanh Oanh đã coi bản thân thành chính thất trong tương lai, chút độ lượng này vẫn phải có!
Cũng bởi vậy, hai vị y tá sát vách kia một người tên là Phương Phương, một người tên là Tiểu Thảo, Bạch Oanh Oanh đều biết.
Phương Phương khá mập mạp, là loại vóc hình giống tuyển thủ đô vật Nhật Bản, mà Tiểu Thảo lại gầy hơn rất nhiều, phía trước trụi lủi, phía sau cũng trụi lủi, giống như một cây gậy trúc vậy.
Ông chủ sẽ chơi chế phục với các cô ấy trong phòng phẫu thuật sao?
Còn chơi hết lần này tới lần khác?
Bạch Oanh Oanh lâm vào trầm tư thật sâu.
Khẩu vị của ông chủ cũng không đến mức kinh khủng như vậy!
- Móng heo lớn đều là vậy, trong mắt anh ta, đám hộ sĩ trong hiệu thuốc vợ tặng anh ta cũng giống như nha hoàn hồi môn thời cổ đại, nha hoàn hồi môn thời cổ đại cũng cần thu vào phòng, làm thiếp.
Tiểu loli cẩn thận phân tích giúp Bạch Oanh Oanh, nói:
- Bởi vì làm như vậy mới có thể giúp tiểu thư giữ được sủng ái khi ở nhà chồng, một hảo hán ba người giúp chính là như vậy! Dù sao cũng là nha hoàn thiếp thân bản thân mình dẫn tới, cho dù được thu vào phòng trở thành thị thiếp, nhưng nếu sau này gặp phải loại yêu diễm đê tiện từ bên ngoài vào, khẳng định thị thiếp kia sẽ ở cùng một chiến tuyến với tiểu thư nhà mình!
- Đúng vậy.
- Nhất định là như vậy.
- Hai tiểu hộ sĩ kia là bộ đội đột kích người phụ nữ họ Lâm phái tới đây trước, có ý đồ đứng vững gót chân trước, sau đó chờ đợi vương sư!
Trong đầu Bạch Oanh Oanh không khỏi hiện ra tư thái của viện trưởng Lâm.
Sau đó lại phối hợp với hình thái của Phương Phương và Tiểu Thảo.
Nghĩ như thế nào cũng thấy không được tự nhiên.
Viện trưởng Lâm tìm hai người tới giúp đỡ hãy tìm hai cây chày gỗ?
- Lâm Khả.
- Làm sao vậy, cương thi ngu xuẩn?
- Tôi cảm thấy nha đầu thông phòng... ...
- Ừm?
- Loại người như cô có vẻ càng giống hơn.
Tâm tình tiêu cực của Lâm Khả +999! ! !
Cương thi ngu xuẩn.
Cô thay đổi rồi.
Cô còn có thể đánh trả!
Đương nhiên.
Tuy rằng Lâm Khả rất tức giận khi bị hình dung thành nha đầu thông phòng.
Nhưng lão nương.
Vẫn sẽ không xuống giường!
- Dù sao thì đàn ông đều là móng heo lớn, móng heo lớn, móng heo lớn a a a a a a a! ! ! ! !
Tiểu loli buồn bực trùm chăn lên đầu, điên cuồng hô.
- Móng heo? - Lúc này, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Châu Trạch mới vừa tắm rửa xong đi đến: - Đêm nay hai người ăn móng heo sao?
- Ông chủ, tới giờ nghỉ ngơi rồi.
Bạch Oanh Oanh lập tức sửa sang lại gối đầu bên người, còn xoa phẳng khăn trải giường.
Châu Trạch lên giường, tiện tay vỗ một cái trên người tiểu loli.
Thân thể mềm mại của tiểu loli run lên.
Bị làm nhục.
Tức giận ah.
Nhưng mình.
Sẽ không xuống giường! ! !
Cho anh tức chết.
Móng heo lớn!
Châu Trạch nằm xuống.
Đúng là anh hơi mệt thật, chuyện trong trường học lại thêm hai cuộc giải phẫu khiến anh mệt mỏi.
Nằm xuống không bao lâu.
Châu Trạch đã ngủ mất.
Bạch Oanh Oanh nghiêng người nhìn khuôn mặt say ngủ của ông chủ Châu, bản thân cũng nhắm hai mắt lại.
... ... ...
Cương thi không cần ngủ, nhưng điều đó không có nghĩa là bọn họ không ngủ được. Trên thực tế, trong hai trăm năm trước, Bạch Oanh Oanh đều nằm trong quan tài.
Cách một thời gian ngắn, Bạch phu nhân có thể tới thăm cô ấy một chút, trò chuyện với cô ấy. Nhưng phần lớn thời gian, Bạch Oanh Oanh chỉ có thể ở lại trong lòng đất tăm tối một mình.
Nếu như cô ấy không ngủ.
Thời gian này.
Chỉ có thể biến thành dày vò vô biên.
Bạch Oanh Oanh hơi kỳ quái.
Hôm nay sau khi bản thân mình ngủ.
Lại có thể mơ.
Cô ấy rất ít khi mơ, bởi vì tâm thần cô ấy vẫn rất yên ổn, cũng không có tâm tư gì, đương nhiên đêm sẽ không mơ.
Cũng bởi vậy, đối với người thường, loại chuyện như nằm mơ này là việc bình thường tới không thể không thể hơn, khi tỉnh lại có quên cũng không sao cả. Nhưng đối với Bạch Oanh Oanh, ít nhất là trong hai trăm năm trước đây, cho dù cố gắng lắm cô ấy mới có một giấc mộng, mà vậy cũng đã đủ để cô ấy hồi vị nhiều lần, trong một thời gian rất dài.
Ở trong mơ.
Bạch Oanh Oanh mặc lễ phục màu đỏ.
Đầu đội vàng bạc.
Cô ấy ngồi xổm ven mương, nhìn bản thân mình trong nước, gương mặt được trang điểm xa hoa, hoàn toàn là trang điểm cho cô dâu xuất giá.
Chính cô ấy cũng bị vẻ đẹp của bản thân mình làm chấn động.
Bạch Oanh Oanh đứng lên, đi lên phía trước.
Phía trước.
Xuất hiện cầu cẩm thạch.
Có từng dãy thị vệ đứng ở nơi đó.
Đứng tới thẳng tắp.
Cẩn thận tỉ mỉ.
Khi Bạch Oanh Oanh đi qua, cô ấy kinh ngạc phát hiện trong số đám thị vệ ở đây có một người rất giống Deadpool, nói chính xác hơn, anh ta chính là Deadpool.
Bạch Oanh Oanh còn vẫy vẫy tay với Deadpool, lên tiếng chào anh ta.
Nhưng Deadpool bất vi sở động, giống như hoàn toàn không nhận ra cô ấy vậy.
Bên cạnh còn có một thị vệ có bộ dáng như Trương Yến Phong, Bạch Oanh Oanh cũng vẫy tay với anh ta, nhưng Trương Yến Phong cũng không để ý tới cô ấy.
Bạch Oanh Oanh chu mỏ, mang theo hiếu kỳ tiếp tục đi lên phía trước.
Đi tới đi tới, một đám cung nữ đi về phía cô ấy, đưa cô ấy lên kiệu hoa, còn rắc hoa tươi mở đường cho cô ấy.
Trong số đám cung nữ.
Bạch Oanh Oanh nhìn thấy Hứa Thanh Lãng và Lâm Vãn Thu.
Bạch Oanh Oanh hơi ngạc nhiên.
Ngay sau đó cô ấy còn cắn chặt quai hàm.
Muốn cười.
Nhưng không thể cười.
Phải nhịn xuống.
Phải nhịn xuống,
Nhịn xuống oa!
Anh anh anh!
Mình muốn mẫu nghi thiên hạ, mẫu nghi thiên hạ! ! !
Đám cung nữ vây quanh chính cung nương nương, cùng nhau đi lên phía trước.
Nhìn viện trưởng Lâm và Hứa Thanh Lãng đi ở phía trước chính mình.
Oanh Oanh cảm thấy tràn đầy thành tựu và ưu việt!
Tiếp tục đi về phía trước.
Phía trước xuất hiện tình cảnh văn võ bá quan quỳ sát.
Người đàn ông phía trước nhất, mặc áo giáp tướng quân lại là luật sư An.
Luật sư An một mực cung kính quỳ sát ở nơi này, đầu cũng không dám ngẩng lên quá cao.
Bạch Oanh Oanh rụt rè, tiếp tục đi lên phía trước.
Trời trong nắng ấm.
Cổ nhạc nổi lên.
Tràng diện vĩ đại.
Ngay cả bản thân Oanh Oanh cũng có chút mê say.
Tiếp tục đi lên phía trước.
Phía trước xuất hiện một lão công công, mang theo một đám công công đứng ở cửa đại điện. Quần áo của tên công công này khác với những thái giám khác bên người, thái giám khác mặc quần áo màu xanh xám, nhưng công công này mặc màu tím.
Vừa nhìn đã thấy không phải thái giám thông thường!
Chí ít cũng là đại nội tổng quản!
Mà đại nội tổng quản này lại là lão đạo.
Lão đạo vung phất trần lên.
Gân giọng hô to:
- Cung nghênh Hoàng hậu nương nương vào cung!
Hô xong.
Lão đạo cũng quỳ sát xuống.
- Tạp Gia xin thỉnh an Hoàng hậu nương nương.
Bạch Oanh Oanh vươn tay, ra hiệu lão đạo đứng dậy.
Ngay sau đó.
Bạch Oanh Oanh đi vào đại điện.
Đại điện rất trống trải.
Bên trong nến đỏ đầy đất.
Bố trí rất hỉ.
Lư hương lượn lờ.
Tản ra mùi vị thấm vào ruột gan.
Vị trí trung ương đại điện có đặt một chiếc giường lớn, lụa đỏ bao trùm, màn che lụa mỏng, có gió thổi đến, màn che nhẹ nhàng phất động, phảng phất như lòng người cũng bị nó lay động.
Bên giường có một người đàn ông mặc trang phục chú rể đang ngồi.
Khác với dĩ vãng.
Lần này.
Lại là người đàn ông mang khăn đội đầu của cô dâu.
- Mời nương nương vén khăn trùm đầu!
Tiểu cung nữ bên cạnh đưa một cây ngọc như ý ra, đây là cây được dùng để vạch khăn đội đầu của cô dâu.
Tiểu cung nữ có vẻ ngoài giống hệt với Lâm Khả, lúc này, cô ấy đang vô cùng cung kính với mình.
Bạch Oanh Oanh rất kích động.
Trong quá trình đi lên.
Cô ấy nhìn thấy Deadpool, nhìn thấy lão đạo, cũng nhìn thấy đám người luật sư An, lão Hứa, cảnh sát Trương.
Hiện tại.
Chỉ còn thiếu một người!
Anh.
An vị ở trên giường.
Cô dâu chờ mình đi vạch khăn đội đầu.
Để mình đi thưởng thức mặt mũi của anh.
Sau đó.
Bản thân mình còn có thể cùng anh điên loan đảo phượng trên giường!
Đây thật là.
Một giấc mộng đẹp.
Trong mộng, phía dưới của bản thân mình.
Hẳn là nóng nhỉ?
A a a…
Nhất định là nóng!
Bạch Oanh Oanh đi về phía trước mấy bước.
Vươn ngọc như ý.
Chậm rãi mở khăn trùm đầu người đàn ông, mang theo một loại kỳ vọng nồng đậm.
Nhưng sau khi khăn đội đầu vị vạch ra.
Trong nháy mắt, vẻ kích động trên mặt Bạch Oanh Oanh cứng lại.
Sau khi vạch khăn đội đầu.
Người đang ngồi trước mặt cô ấy.
Thực sự là chú rễ.
Nhưng đầu chú rễ ở dưới khăn trùm đầu này.
Lại một con móng heo lớn!
Móng heo lớn!
Móng heo lớn!
Móng heo lớn!
Lâm Khả.
Lão nương muốn giết cô!
Ai kêu trước khi ngủ cô cứ nhắc móng heo lớn móng heo lớn!
Hiện tại ông chủ thực sự biến thành móng heo lớn! ! !
A a a a a a a a! ! ! !
Đây còn móng heo lớn của lão nương.
Không phải.
Đây còn giấc mơ của lão nương!
Bạn cần đăng nhập để bình luận