Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 456: Doanh câu phẫn nộ

- Hí... Đau... Hí...
Châu Trạch quỳ rạp dưới đất, tay trái để trước ngực, trên ngón trỏ và ngón vô danh có hai lỗ máu lớn, càng không ngừng khiến sâu trong linh hồn mình truyền tới cảm giác xé rách thống khổ.
Tay đứt ruột xót, vì móng tay Châu Trạch có liên hệ với linh hồn, loại thống khổ này càng chồng chất gấp mười lần trở lên, đủ để khiến người thường lập tức ngất đi.
- Cần gì chứ... cần gì khiến bản thân mình phải thống khổ như vậy... khiến tôi nhìn mà đau lòng...
- Chỉ cần anh mở phong ấn ra... chúng ta có thể như trước đây... dễ dàng giải quyết tất cả đối thủ trước mắt...
- Anh không cần gánh chịu bất kỳ thống khổ gì... tôi có thể giúp anh loại bỏ hoàn toàn... tất cả đồ vật chướng mắt trước mắt...
Châu Trạch càng không ngừng hít sâu, khắc phục cảm giác đau nhức từ sâu trong linh hồn.
Hết lần này tới lần khác, vào lúc này.
Vị kia lại bắt đầu miễn cưỡng đứng lên!
Từ sau khi anh ta bị phong ấn, anh ta thực sự bị áp chế hoàn toàn, nhưng cũng bởi vậy, khoảng cách giữa anh ta và Châu Trạch lại trở nên càng gần hơn.
Trước đây, khi đối mặt với con quỷ mang mặt nạ có thể kích thích tư dục từ sâu trong lòng người ở đại học Thông Thành, mặc dù có thể bị Châu Trạch thuận thế đưa nó tới trước mặt vị trong cơ thể mình kia, nhưng cũng vì nguyên nhân này.
Mỗi lần anh gặp chuyện anh ta lại xuất hiện bất thình lình, không ngừng ồn ào.
Thật rất như mỗi lần trở về thăm ông bà bạn lại gặp phải đám cô dì chú bác không ngừng thúc giục bạn lấy vợ đi vậy.
- Ngu ngốc!
Châu Trạch hô lên.
- Khiến anh ta câm miệng.
Tiếp đó.
Không còn tiếng nói nào nữa.
Châu Trạch thở dài một hơi nhẹ nhõm, chậm rãi đứng lên.
Quỷ Ngọc lơ lửng ở bên kia.
Sau khi nó được ngưng tụ một lần nữa tới hiện tại, vẻ mặt trên ngọc bội mặt em bé đã biến hóa rất nhiều lần.
Ngay từ đầu.
Nó là như thế này: (~








)~
Sau khi nó cảm giác được vậy mà Châu Trạch cũng ở đây.
Nó là thế này: (?


ω


)?
Mà khi nó nhìn thấy Châu Trạch bị người phụ nữ kia áp chế hoàn toàn, hành hung một trận thì.
Nó là như thế này:
Chờ khi Châu Trạch đánh ngã người phụ nữ rồi.
Nó là như vậy: X


X
Châu Trạch đi về phía Quỷ Ngọc, Quỷ Ngọc mới vừa ngưng tụ được "thần thái" vốn không cách nào chạy trốn, bị Châu Trạch nắm trong tay. Sau đó, Châu Trạch dùng ba chiếc móng tay còn lại không ngừng đâm chọt qua lại.
Nhưng hiệu quả không tốt, chỉ thấy Quỷ Ngọc bị Châu Trạch không ngừng xoa nắn, như một miếng đất dẻo cao su vậy, không ngừng biến ảo ra đủ loại hình dạng.
Là mình sơ sót, không mang theo lá bùa của lão đạo. Đương nhiên, cũng là vì lần trước gần như đã dùng hết lá bùa của lão đạo, còn dư lại không bao nhiêu.
Vậy phải làm sao mới có thể giải quyết dứt điểm cái đồ chơi nhỏ này đây?
Cũng vào lúc này.
Dường như nó biết mình khó thoát khỏi vận rủi.
Bỗng nhiên mặt em bé trên Quỷ Ngọc nảy sinh ác độc.
Thân thể trực tiếp bành trướng.
Tiếp theo, tiếng nổ như khí cầu nổ truyền đến:
- Bốp!
Một đoàn đỏ đỏ hồng hồng trực tiếp thấm vào trong cơ thể Châu Trạch.
ĐM.
Thứ này muốn gắng sức một lần cuối cùng?
Đồng quy vu tận!
Không nói đến việc lấy trạng thái hiện tại của Quỷ Ngọc có thể duy trì bao nhiêu phần uy năng.
Chỉ riêng.
Kinh nghiệm của ông chủ Châu khi đối phó với đám tồn tại muốn khống chế cơ thể mình.
Đã đuổi sát kinh nghiệm chống lại mỹ nhân kế của ông chủ Châu.
... ...
Cốc!
Cốc!
Cốc!
Quỷ Ngọc vào được.
Thật ra.
Nó biết mình không làm được gì, cũng rất khó có cơ hội lật bàn, nhưng sở dĩ mấy thứ tà tính này có thể khiến người sợ hãi là vì chấp niệm điên cuồng từ tận sâu trong xương cốt.
Cho dù đã tiêu tan thành mây khói, cho dù đã hoàn toàn chung kết, nhưng nó sẽ không khoanh tay chịu chết, nó sẽ liều mạng, liều hết mọi sức lực, chí ít nó cũng phải cắn được một miếng thịt từ trên người bạn xuống!
Hơn mười bóng người càng không ngừng loạng choạng.
Giống như hơn mười túi da.
Đang không ngừng lung lay trong bầu trời mênh mông.
Nó vào được.
Nhưng cùng lúc.
Nó cũng mê man.
Đây.
Là nơi nào?
Khi bóng đen bắt đầu không ngừng ngưng thực, khi sương trắng bốn phía bắt đầu không ngừng bị xua tan, khi nó chuẩn bị đi tìm ý thức của Châu Trạch, nó phát hiện, vậy mà khu vực mình đang đứng lại là dòng nham thạch nóng chảy dày đặc.
Trên mặt đất.
Khắp nơi là nham thạch đỏ bừng.
Còn nước thép không ngừng bắn tung tóe.
Hơn mười bóng vong hồn vốn bị Quỷ Ngọc hại chết mấy năm nay đã biến thành khôi lỗi, nhưng lúc này, bọn họ lại có khuynh hướng muốn hỏng.
Một gương mặt em bé màu đen lơ lửng trong các bóng người.
Con mắt của nó không ngừng đảo chung quanh.
Tìm kiếm mục tiêu của chính mình.
Rất nhanh.
Nó nhìn thấy.
Ở phía trước cách chính mình không xa.
Có một vương tọa do xương trắng tạo thành.
Trên ngai vàng có một người đàn ông trần nửa người đang ngồi.
Mặt của người đàn ông.
Giống mặt của Châu Trạch như đúc.
Nhưng anh ta khiến Quỷ Ngọc cảm thấy bị uy hiếp và sợ hãi, cảm giác này mạnh hơn Châu Trạch lúc trước vô số lần!
Hiện tại Quỷ Ngọc có chút tiến thoái lưỡng nan, lui, đã không còn đường lui, nó đã tự bạo bản thân hóa thành một kích cuối cùng, tự tay lấp kín đường lui của mình.
Nhưng.
Vào?
Dường như sẽ càng thảm hại hơn.
Người đàn ông ngồi trên ngai vàng xương trắng hơi mở mắt ra.
Nhìn lướt qua bóng người sắp hàng trước mặt mình.
Có thể nhìn ra.
Anh ta rất không vui vẻ.
Đối với nhân vật lớn, bản thân mình đang nói chuyện lại bị ngắt lời, đó là hành động vô cùng bất kính.
Lúc này.
Lại có một chuỗi chuột nhắt chạy tới đây diễu võ dương oai.
Tên kia.
Vừa ngăn chặn miệng mình.
Xong lại càng quá quắt hơn, gặp phiền phức lập tức ném tới trước mặt mình.
Quỷ Ngọc suy tư liên tục, cuối cùng.
Kể cả chính nó, hơn mười bóng người cùng vây thẳng về phía vương tọa, lệ quỷ rít gào, bóng người lắc lư, nó đã liều mạng.
Người đàn ông ngồi trên ngai vàng xương trắng.
Giơ bàn tay lên.
Nói khẽ:
- Cà phê.
Trong nháy mắt, trong nham tương dưới đất hiện lên vô số xiềng xích màu đen khóa tất cả bóng đen lại, cũng gần khóa Quỷ Ngọc lại.
Phảng phất như ngay tại thời khắc này.
Mảnh thiên địa này đều biến thành cũi.
Muốn giam cầm tất cả!
Người đàn ông tiếp tục nhìn bàn tay của mình, sau đó vỗ xuống, nói khẽ:
- Báo chí.
Ngay tại lúc này, phảng phất như toàn bộ bầu trời đều sụp đổ, lực đè ép khủng bố nghiền nát tất cả bóng đen, không còn sót lại một chút cặn.
Quỷ Ngọc bị khóa ở nơi ấy.
Hoàn toàn khiếp sợ!
Nó thật hối hận.
Hối hận tại sao mình không thể bình tĩnh đối mặt với cái chết.
Hết lần này tới lần khác lại muốn cố ý đến tìm kích thích ngay khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh!
Lặng yên rời đi không phải rất tốt đẹp sao?
Quỷ Ngọc đã mất hết can đảm, bị hù dọa thành ngu ngốc.
Mà cái vị đang ngồi trên ngai vàng xương trắng kia lại đột nhiên đứng dậy.
Khuôn mặt anh ta vặn vẹo.
Gầm nhẹ rít gào nói:
- Cà phê, báo chí, lại thêm đường! ! !
- Anh đặt tên.
- Có thể tùy ý thêm một chút nữa không?
- Ăn cắp năng lực của tôi cũng thôi đi.
- Những vật này.
- Nếu như anh quỳ xuống cầu tôi.
- Tôi có thể cho anh càng nhiều hơn!
- Nhưng nếu anh đã trộm.
- Tại sao còn đặt loại tên này?
- Anh coi tôi.
- Thành cái gì! ! ! ! !
Khuôn mặt người đàn ông trên ngai vàng vặn vẹo.
Lật tay lại.
Trong nháy mắt, xiềng xích khóa Quỷ Ngọc nứt vỡ.
Dẫn theo bản thân Quỷ Ngọc cũng bắt đầu vặn vẹo và tan vỡ.
Năng lực hủy diệt này.
Quả nhiên là rất khủng bố!
- Có phải anh gọi một chiêu này là...
- Xoay người không?
Cũng khó trách vị này lại giận tới không kiềm chế được, khi Châu Trạch ra tay đối phó với Oanh Oanh, kể cả lần này anh đối mặt với cô gái ngốc kia.
Khi anh gọi tên.
Nguyên một đám chiêu thức ấy.
Khiến vị đang trong cơ thể Châu Trạch nghe được, gần như phát điên!
Cà phê, báo chí, thêm đường? Sau này có phải anh sẽ đặt mấy cái tên như đấm lưng, tắm rửa, lên giường?
Anh ta là doanh câu.
Từng tung hoành thời đại Hoàng Đế.
Từng nắm giữ U Minh Chi Hải.
Nếu bị những lão bất tử kia biết.
Chiêu thức của mình bị đặt thành loại tên này.
Không sống lại, không sống lại, cũng không muốn kéo dài hơi tàn, không cần phải kéo dài hơi tàn.
Chết đi là xong, triệt để tan thành mây khói đi! ! ! !
Nếu không có cây bút này áp chế.
Trong cơn giận dữ, có thể doanh câu sẽ lựa chọn triệt để kết thúc bản thân mình.
Anh ta thật sự không chịu nổi sự lười biếng của Châu Trạch!
Sau khi trúng chiêu "cá mặn xoay người".
Quỷ Ngọc lại có thể còn tồn tại.
Chính nó giật nảy mình.
Vì sao mình còn chưa chết?
Chẳng qua.
Mặt em bé vốn đen thui.
Lúc này lại trở nên trong suốt.
Không mang theo nửa phần tạp chất.
Tuy rằng trên mặt nó vẫn là nụ cười quỷ dị nham hiểm chiêu bài.
Nhưng nó đã mất đi sức mạnh nguyền rủa có thể mê hoặc lòng người.
- Mày ở lại đây đi, giúp tao… giải buồn.
Sau khi người đàn ông phát tiết một trận.
Anh ta một lần nữa ngồi lại ngai vàng xương trắng.
Vậy mà.
Đúng lúc này.
Một màn ánh sáng màu xanh lam bỗng nhiên xuất hiện.
Tách biệt Quỷ Ngọc và vương tọa.
Người đàn ông ngồi trên ngai vàng bỗng ngẩng đầu nhìn về phía không trung.
Chiếc bút lông to lớn kia.
Như đang thị uy với chính mình, càng không ngừng loạng choạng thân thể.
- A, hái quả đào?
... ...
Tuy nói trong thế giới ý thức đã xảy ra rất nhiều, rất nhiều chuyện.
Nhưng trong hiện thực chỉ mới trôi qua khoảnh khắc ngắn ngủi mà thôi.
Châu Trạch chỉ mới thất thần trong chốc lát.
Cúi đầu, thấy vị trí lòng bàn tay trái của mình xuất hiện một mặt quỷ, như hình xăm vậy.
Đời này cộng thêm đời trước, ông chủ Châu cũng chưa từng xăm hình, anh vốn không có hứng thú với việc xăm hình. Dù sao thì trước đây anh cũng là bác sĩ, mặc dù không phải tất cả người xăm hình đều là người xấu.
Nhưng nếu đổi lại là bệnh nhân.
Khi bọn họ nhìn thấy bác sĩ xăm trổ khắp người muốn làm giải phẫu cho mình.
Bọn họ sẽ có cảm giác gì đây?
- Khụ khụ...
Châu Trạch kinh nghi một chút, sau đó anh nhìn về phía bên kia, anh phát hiện vậy mà người phụ nữ kia còn chưa tắt thở!
Sinh mệnh lực của cô ta ngoan cường như thế sao?
Châu Trạch đi qua.
Nhìn thấy trong tay người phụ nữ còn siết thật chặt tấm thẻ bài kia.
Tuy rằng cô ta nhắm chặt mắt lại.
Nhưng có thể nhìn ra, cô ta đang đấu tranh với thống khổ không ngừng truyền tới.
Khom lưng đẩy ngón tay cô ta ra, Châu Trạch cầm tấm thẻ bài kia tới.
Châu Trạch nhìn kỹ tấm thẻ bài, cười "ha ha" hai tiếng.
Ngay sau đó.
Tiếng vỡ vụn "răng rắc" truyền tới.
Người phụ nữ đang nhắm mắt bỗng hé miệng, vừa ho ra máu vừa cười.
- Anh phải chết... anh nhất định phải chết... Tứ gia nói... Tứ gia nói...
- Tứ gia nhà cô không có chuyện gì làm, cả ngày chỉ biết nói chuyện với người ngu ngốc như cô thôi đúng không?
- Tứ gia nói... Tứ gia nói... chỉ cần bóp nát lệnh bài này... anh ấy sẽ lập tức cảm ứng được... xuất hiện... Anh nhất định phải chết... Anh nhất định phải chết... Tứ gia sẽ đến ngay lập tức...
- Tứ gia... Tứ gia sẽ giết anh... Nhất định...
Châu Trạch nghe vậy.
Cúi đầu.
Nhìn tấm lệnh bài hoàn hảo vô khuyết trong tay mình.
Gật đầu.
Nói: - Cảm ơn cô đã nhắc nhở.
Nói xong.
Châu Trạch kéo miếng thạch cao đã lệch khỏi vị trí vì trận chiến đấu vừa rồi.
Ném trên mặt đất.
Phát ra tiếng "răng rắc".
Bạn cần đăng nhập để bình luận