Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 625: Xuất phát! Đi thi! (2)

Thế lực cũng đủ, trước đây cậu ta còn có kinh nghiệm làm đại sơn vương.
- Được rồi, lên đường đi, thuận buồm xuôi gió.
Luật sư An sờ sờ đầu của bé trai.
Bé trai xoay người.
Đẩy rương hành lý đi tới cửa.
Rồi lại dừng bước.
- Vật kia đâu?
- Vật gì? - Luật sư An không hiểu hỏi.
- Chính là vật mấy ngày này, chỉ cần anh có thời gian lại len lén móc ra chơi đùa, còn có thể lẩm bẩm như hát tuồng một người đóng hai vai vô cùng đã nghiền kia.
- Cậu hỏi chuyện này làm gì?
Luật sư An không hiểu hỏi.
- Đi đâu vậy?
- Chuyện này không liên quan gì với cậu.
- Không, tôi muốn biết, anh đi đâu vậy.
Luật sư An im lặng.
- Anh đã đưa nó cho cảnh sát kia, đúng không? Sau khi ăn xong, tôi thấy anh gọi anh ta tới phòng này, anh nói anh muốn dặn dò anh ta một chút.
- Đúng, tôi đã đưa cho anh ta.
Luật sư An thoải mái thừa nhận.
- Anh cũng thật cam lòng.
Rõ ràng là thứ mình yêu thích không buông tay.
Lại có thể thoải mái mà đưa cho người khác như vậy.
Bé trai có chút khó hiểu.
Hơn nữa.
Trong câu hỏi này.
Có hai tầng hàm nghĩa.
Tầng một là anh ta không muốn tỳ ấn kia.
Hai là anh ta đã không cần tên cảnh sát lão Trương này nữa.
- Tôi thưởng thức đồ sứ tuyệt đẹp, nhưng tôi càng coi trọng vật có giá trị hơn. - Luật sư An mỉm cười nói.
- Anh làm vậy có thể sẽ hại chết anh ta.
- Ông chủ.
- Không biết đúng không?
- Cậu muốn nói cho ông chủ?
- Tôi không biết.
- Cho nên, lúc trước động phủ của cậu mới có thể đổ nát, thủ hạ của cậu mới sẽ phản bội cậu, có đôi khi, thật ra cậu cũng có chút ngây thơ.
- Tôi chỉ biết một điểm, nếu như ông chủ biết anh len lén làm vậy, nhất định sẽ không đồng ý.
- Đương nhiên anh ta sẽ không đồng ý, anh ta chỉ biết ngồi ở chỗ kia phơi nắng, xem báo chí, uống cà phê hạ giá!
- Nhưng anh ta là ông chủ, anh ta có tư cách cũng có lý do để hưởng thụ, không phải sao?
- Nhưng tôi lại không giống nhau.
- Anh ta không làm việc.
- Dù sao cũng phải có người làm việc giúp anh.
- Anh ta không an bài.
- Dù sao cũng phải có người đi sắp xếp giúp anh ta.
- Anh ta muốn khiết bạch vô hạ, huynh hữu đệ cung.
- Luôn phải có người làm bao tay trắng, làm một số chuyện ngâm dưa muối cho anh ta!
- Đáng giá sao?
- Đáng giá, đương nhiên đáng giá, một quỷ sai vốn không có giá trị sử dụng trực tiếp, lại lãng phí một danh ngạch quỷ sai.
- Một tỳ ấn ngoài giá trị thưởng thức còn lại chẳng hề có giá trị gì khác.
- Cầm một người một vật này.
- Đi đổi lấy một phần vạn khả năng.
- Tôi cảm thấy rất có giá trị!
- Phải biết rằng.
- Cửu điện cũng không phải hoàn toàn không có người, vị phán quan chịu trách nhiệm lần huấn luyện này cũng họ Lục!
- Ngộ nhỡ thì sao?
- Nếu như thì sao?
- Nếu lão Trương cầm tỳ ấn này đi tìm anh ta, phải chăng chúng ta có một phần vạn xác suất, khiến anh ta... ...
- Mới vừa rồi anh còn nói tôi ngây thơ, thất phu vô tội, hoài bích có tội, đạo lý này anh không thể nào không hiểu.
- Ném một chiếc di động, có một phần vạn xác suất khiến anh có thể trở thành Mã Vân, tôi nghĩ, người nguyện ý thử vận khí cũng không ít.
- Thuộc hạ của ông chủ lại bị anh cầm đi thử vận khí như vậy sao?
- Tôi đã từng nói với anh, lúc đầu tôi có thủ hạ, tên Phùng Tứ nhi.
- Ừm, anh thường xuyên nói tới anh ta.
- Vậy sao anh không suy nghĩ, vì sao tôi chưa từng nói tới những người khác?
- Phải biết rằng.
- Lúc đầu khi tôi làm bộ đầu.
- Thuộc hạ.
- Cũng có đủ năm quỷ sai.
Ba chiếc xe xuất phát cùng lúc, chờ sau khi qua cầu lớn Tô Thông, bọn họ dừng lại ở một trạm phục vụ nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó trực tiếp lái xe về phía nội thành.
Còn chưa tới hộp đêm nơi các quỷ sai tập hợp thì.
Lão đạo đã ra hiệu dừng xe, lão xuống xe trước, Hầu Tử thì lưu tại trong xe tiếp tục đi theo đoàn người.
Lão đạo biết mình có đi cũng không có ích lợi gì, cho nên lão dứt khoát thừa dịp rảnh rỗi, đi tới thăm cố nhân của mình.
Chờ sau khi thăm hết cố nhân, lão lại đi hội hợp với mọi người.
Khi đám người đi tới cửa hộp đêm đã bốn giờ chiều, còn hai giờ nữa "cuộc thi" mới bắt đầu.
Nơi này cách khu công viên Disney cũng không phải quá xa.
Châu Trạch chỉ chỉ bảng hướng dẫn bên kia.
Nói:
- Oanh Oanh này, nếu như cô cảm thấy nhàm chán, có thể dẫn theo mọi người đi Disney chơi. Nhớ phải mua thẻ Disney Premium (1), không cần ngốc nghếch ngồi xếp hàng cả ngày để chờ mua vé.
(1) Thẻ Disney Premium: Cho phép bạn được ưu tiên vào các điểm tham quan nổi tiếng bất cứ lúc nào
- Không đi.
Oanh Oanh rất kiên định lắc đầu.
Cô ấy phải ở lại bảo vệ cho thân thể ông chủ, lúc này sao cô ấy có thể đi chơi.
Trời đất bao la.
Cũng không lớn như ông chủ nhà mình.
- Vậy chờ khi tôi trở về từ địa ngục, tôi sẽ dẫn cô tới Disney chơi.
- Được, ông chủ!
Oanh Oanh rất vui vẻ.
Thật ra trong lòng Châu Trạch cũng có chút áy náy.
Cô nương người ta hầu hạ mình ăn mặc suốt một năm, mỗi đêm còn ngủ với bản thân mình.
Nhưng dường như mình chẳng bao giờ đưa cô ấy ra ngoài đi chơi.
Chúng người đặt mấy phòng trong Crystal Orange Hotel (2) ở phụ cận.
(2) Crystal Orange Hotel: Là một chuỗi khách sạn thương hiệu trực thuộc Tập đoàn Khách sạn Trung Quốc, hiện đang điều hành gần 30 khách sạn, phủ khắp Bắc Kinh, Thiên Tân, Hàng Châu, Nam Kinh, Đại Liên, Ninh Ba, Dương Châu, Thượng Hải và các thành phố khác.
Châu Trạch đi vào tắm rửa trước.
Dù sao ông chủ Châu cũng ôm tâm tính đi du lịch mà tới đây.
Tới trường thi mà muốn thi được thành tích tốt, đương nhiên sẽ có chút khẩn trương.
Nhưng phải cẩn thận không để mình lấy được thành tích quá tốt, độ khó và tâm tình lại trở nên rất khác.
Tùy ý là tốt rồi.
Châu Trạch nhớ kỹ khi còn bé, lúc học lớp tin học, anh đã đăng nhập trò chơi 4399, chơi một trò có tên là "cuồng làm thịt người bạn nhỏ".
Hiện tại cảm giác của anh thật đúng là xấp xỉ.
Hiện tại bản thân mình chạy vào một đám quỷ sai, thật có chút giống với đang bắt nạt người ta.
Lão Trương đi đến, thấy Châu Trạch đang tắm trong phòng vệ sinh.
Còn tưởng đây là nghi thức hoặc tập tục đặc biệt gì.
Tuy nói anh ta làm cảnh sát hình sự hơn hai mươi năm, sóng to gió lớn cũng thấy nhiều, nhưng địa ngục thật đúng là anh ta chưa bao giờ đi qua.
Lần trước bản thân mình hy sinh.
Linh hồn còn chưa xuống địa ngục, đã trực tiếp được Châu Trạch cứu về, lần này mới có thể tính là xuống địa ngục thật.
Lập tức.
Lão Trương không nói hai lời.
Trở lại trong gian phòng của mình bắt đầu tắm rửa.
Hứa Thanh Lãng đứng trên hành lang, nhìn hai người đàn ông đang tự tắm rửa trong gian phòng của mình.
Phun ra một vòng khói.
Nói với bé trai bên cạnh:
- Người không biết còn tưởng hai bọn họ không tới thi cử, mà tới club làm việc.
- Nhân viên phục vụ ở mấy club cũng không cần tắm rửa thay y phục trước khi đi làm, đúng không?
Bé trai hỏi.
- Cũng có thể bọn họ không phải nhân viên phục vụ.
Bé trai gật đầu.
Đã hiểu.
- Vậy tiếp theo chúng ta làm gì bây giờ? - Hứa Thanh Lãng hỏi.
- Chờ mấy người ông chủ vào club phục vụ...
- Không phải.
- Đi thi xong.
- Tôi và Hầu Tử chịu trách nhiệm tới gần một chút, giám sát hộp đêm kia, các anh cứ ở lại khách sạn nghỉ ngơi trước, chờ chúng tôi về lại thay ca.
Hứa Thanh Lãng gật đầu, đồng ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận