Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 350: Tóc vàng chết

Quá trình thẩm vấn hơi có chút khúc chiết, nhưng sau khi Trương Yến Phong chủ đạo, rất nhanh khúc chiết đã bị xoa dịu.
Ngay từ đầu, hai người bị bắt trói còn dự định im lặng không khai báo, chỉ nói rằng sau khi bọn họ nhìn thấy chú cảnh sát, lập tức khẩn trương, lòng sợ hãi.
Trẻ tuổi kia còn ổn, mà người trung niên lại trực tiếp nói rằng bản thân mình có tiền án, cho nên vừa thấy cảnh sát lập tức sợ hãi, nhìn thấy xe cảnh sát lại càng cảm thấy áp lực đè chặt nơi ngực.
Thấy cảnh sát đi tới, ông ta sẽ cảm thấy khó có thể hô hấp.
Chỉ có thể theo bản năng chạy xa một chút, nếu không bản thân mình sẽ vì hít thở không thông mà chết.
Chỉ có điều, theo quá trình thẩm vấn được đẩy mạnh, người trẻ tuổi kia cũng chính là người bị Châu Trạch bắt được khai báo. Sau đó, người trung niên cũng chỉ có thể khai báo theo anh ta.
Không sai, ông chủ Châu phán đoán không sai lầm, bọn họ quả thật là trộm mộ.
Lạc Dương Hàm Dương nhiều cổ mộ, đây là chuyện mà mọi người đều biết. Dù sao thì mấy năm trước, có rất nhiều vương triều lập thủ đô ở nơi đó. Mà bên phía Thông Thành, phương diện văn hóa lịch sử lại có vẻ hơi thua kém hơn một chút, cũng chưa nghe bên đó có mộ lớn nào.
Chỉ có điều, căn cứ theo lời khai của tên trộm mộ này, thật ra bọn họ chỉ tìm mộ của đám tiểu địa chủ thời Thanh, đào được một ít đồ vật lẻ tẻ. Chủ yếu là lấy số lượng thủ thắng, vì thế thường xuyên có thu hoạch.
Chẳng qua, gần đây đã có chuyện xảy ra, trong một tiểu mộ, vốn là đoàn thể sáu người bọn họ đã bị chết mất hai người, còn lại bốn người bị dọa sợ tới vỡ mật.
Trước đây bọn họ không đi đào mộ lớn, chỉ đào mộ nhỏ, không sợ đụng phải cơ quan nguy hiểm gì, cho nên lá gan của mọi người cũng lớn hơn. Nhưng lần này chết mất hai người, mọi người rõ ràng lớn chuyện rồi. Mà khi Trương Yến Phong lái xe đi ngang qua nơi ấy, bốn người bọn họ đang đứng trước tiệm vé số thương lượng phải làm thế nào để tuồn số tiền cổ bọn họ đã thu được trước đó, sau đó chia tiền chạy trốn.
Nhóm sáu người trộm mộ, chỉ có tên tóc vàng mở tiệm xổ số là người bản xứ, còn lại đều là người tới từ vùng khác. Mọi người chỉ cần trực tiếp chia chạy trốn là được, đây cũng là một biện pháp rất an toàn.
Từ trong phòng thẩm vấn đi ra, trong tay Trương Yến Phong cầm một ly trà giữ ấm. Châu Trạch ngồi trên ghế dài bên ngoài, đã dự thính toàn bộ quá trình thẩm vấn lúc trước. Chỉ có điều, lúc này nhìn thấy Trương Yến Phong đi ra, lại phối hợp với hoàn cảnh của bót cảnh sát, khiến anh cảm thấy anh cực kỳ giống với vai chính diện trong mấy bộ phim cảnh sát trên ti vi.
Mà thường thường loại vai chính diện này, rất thích hợp để làm vật hy sinh vào cuối phim, lấy nước mắt của khán giả.
Trương Yến Phong không biết hiện tại Châu Trạch đang suy nghĩ gì. Nếu như anh ta biết, đoán chừng anh ta sẽ trực tiếp xông lên đánh Châu Trạch hết quyền này tới quyền khác.
- Để tôi sai người đưa anh trở về. - Trương Yến Phong nói.
- Dùng xe công vào việc riêng à?
- Anh đã hỗ trợ bắt được một kẻ bị tình nghi giúp chúng tôi, làm thế là nên.
- Ah.
Ông chủ Châu đứng dậy. Thành thật mà nói, anh không có hứng thú gì với việc điều tra vụ án. Hơn nữa hiện tại, bốn kẻ hiềm nghi còn sống đã bị bắt hai, còn lại hai người đang bị cảnh sát truy nã.
- Chiều nay tôi sẽ dẫn người tới ngôi mộ đã có người chết kia xem thử. Đám trời đánh này, chết mất hai người bên dưới rồi, thế mà ngay cả thi thể bọn họ cũng không lấy ra, trái lại tự mình ra tay một lần nữa vùi lấp miệng mộ mình đã mở.
Hẳn là mang thi thể ra mới càng thêm ngu xuẩn nhỉ?
Châu Trạch nghĩ trong lòng.
Trương Yến Phong sắp xếp một nữ cảnh sát tết tóc đuôi ngựa dưới tay mình đưa Châu Trạch về nhà. Vóc dáng của nữ cảnh sát này rất cao, đoán chừng phải cao tới 1m75, nhưng cô ta rất gầy, gầy hệt như một chiếc bút máy thẳng tắp. Cô ta đứng đó lại khiến người ta thấy như một cây cọc tiêu.
- Châu tiên sinh, mời tới bên này.
Đối phương khách khí mời Châu Trạch đi tới bãi đỗ xe.
Xe cô ta lái không phải là xe cảnh sát mà là xe cá nhân. Sau khi Châu Trạch ngồi vào, anh còn có thể ngửi thấy mùi nước hoa của phái nữ, bên trong cũng được trang trí theo phong cách nữ tính.
Mỗi người đều có tính cách riêng khi làm việc và tính cách riêng trong đời sống sinh hoạt. Cảnh sát cũng là người, có thể lý giải.
Châu Trạch nhớ được, đời trước khi bản thân mình làm bác sĩ khoa ngoại, anh cũng quen biết một vài bác sĩ dở hơi, khi làm giải phẫu lại thích mở


thiên đường


ra, cũng có người mở


bản giao hưởng số năm


ra, thậm chí còn có một số người thích mở Phượng Hoàng truyền kỳ và Chopstick Brothers.
Bình thường công tác quá nghiêm túc quá mệt mỏi, nên nghịch ngợm thì vẫn phải nghịch ngợm một chút.
- Đây là sách đội trưởng Trương tặng cho ngài.
Nữ cảnh sát đưa một quyển sách cho Châu Trạch, bìa mặt là ngục giam Thông Thành.
Cũng chính là quyển


Đường Cứu Rỗi


kia. Đồng thời còn bổ sung thêm một chồng tờ rơi tuyên truyền.
- Đây là lệnh truy nã hai kẻ hiềm nghi đang bỏ trốn. Đội trưởng Trương nói hy vọng anh có thể phối hợp với cảnh sát, dán nó trên Phố Nam.
Châu Trạch gật đầu.
Nửa giờ sau, xe lái đến cửa phòng sách. Châu Trạch xuống xe, nữ cảnh sát mỉm cười chuyên nghiệp với Châu Trạch, sau đó tạm biệt, lái xe rời khỏi.
Đứng ở cửa phòng sách, ông chủ Châu cũng không vội vã vào phòng đọc sách, mà anh nhìn về phía sát vách hiệu sách. Hiện tại đã chạng vạng tối, nhưng đội trùng tu còn đang thi công. Rất rõ ràng, mọi người đang cố gắng hoàn thành kỳ hạn công trình.
Viện trưởng Lâm muốn mở một hiệu thuốc ở sát vách tiệm mình, hy vọng ông chủ Châu có thể quay lại nghiệp cũ. Trước đó, cô đã nói chuyện này với mình, nhưng Châu Trạch không ngờ tới cô lại nóng lòng như thế.
Có lẽ, cô cũng có phần thất vọng khi nhìn thấy, người thầy ngày trước mình thần tượng nay đã biến thành một con cá muối như vậy.
Viện trưởng Lâm đang từng bước lột xác thành một người phụ nữ mạnh mẽ, đứng trên thị giác của người phụ nữ mạnh mẽ đến nói, người mình thích không thể tự thay đổi, bản thân mình phải tạo điều kiện để anh thay đổi.
Gãi gãi đầu, Châu Trạch không đi vào xem tiến độ trùng tu, mà anh đẩy cửa phòng đọc sách ra, đi vào.
- Châu Trạch! Châu Trạch! Châu Trạch! ! !
Tiểu loli ngồi trên sô pha, hai chân trần trụi đặt trong hồ cá phía dưới. Có rất nhiều đầu cá nhỏ trong hồ đang hôn hít lấy chân của cô ấy.
- Anh nói xem chúng ta có nên bày một số khu thư giãn thế này, khi mọi người đi dạo phố mệt rồi, lại chạy đến tiệm sách để thư giãn một tí, thuận tiện tẩy da chết, có thể kiếm được tiền đấy.
Thật ra.
Đối với chuyện mở phòng đọc sách trên phố đi bộ Phố Nam.
Cho dù có thay đổi và sáng tạo kiểu gì, cũng có thể coi là kiếm tiền. Bởi vì việc kinh doanh của nó đã thấp đến mức không cách nào thấp hơn nữa.
Chỉ cần nhìn xem, sau khi Châu Trạch dời phòng đọc sách đến nơi đây, hằng ngày ngoại trừ báo và tạp chí được đổi mới ra, đống sách trên giá không thêm chút nào, là có thể nhìn ra rốt cuộc việc làm ăn của phòng đọc sách thấp bao nhiêu.
Nhưng ông chủ Châu vẫn trực tiếp bác bỏ đề nghị của tiểu loli.
Ngẫm lại xem,
Sau này mỗi ngày sáng sớm.
Bản thân mình rời giường từ trong lòng Bạch Oanh Oanh.
Xuống tầng.
Tắm.
Cà phê, báo chí, ánh sáng mặt trời, sofa.
Khi bản thân mình đang hưởng thụ giờ khắc này.
Bên cạnh có một đoàn bác trai bác gái tới đặt chân mình vào hồ cá, vừa rung rẩy vừa nói chuyện trên trời dưới đất.
Nếu đụng phải người có bệnh phù chân.
Chậc chậc.
Tư vị kia.
- Không được thì không được, nhưng chỗ của tôi phải lưu lại, cho mình tôi dùng. - Tiểu loli chu mỏ một cái.
Châu Trạch gật đầu, chuyện này anh có thể nhịn.
Loli có tam bảo, thân thể kiều nhược dễ dàng đẩy ngã.
Nhìn chân của tiểu loli dù sao cũng vui mắt hơn nhìn chân của đám bà bác nhiều.
Ăn cơm xong, ông chủ Châu mới nhớ lại chuyện Trương Yến Phong nhờ mình. Anh lập tức dặn dò lão đạo đi lấy lệnh truy nã mà bản thân mình kẹp trong quyển sách bí mật kia, đồng thời còn kêu lão ra ngoài dán.
Cho dù ngày tiếp theo, khi mấy nhân viên bảo vệ môi trường đi làm, thường sẽ dọn dẹp sạch đống tờ rơi này.
Trên cửa p hòng đọc sách cũng được dán một tấm, tiệm cà phê Internet đối diện được lão đạo dán hơn mười tấm, dán một đường từ từ cửa vào đến quầy bar.
Khiến đám khách hàng vào tiệm Internet xuất hiện ảo giác như bản thân mình mới bước vào ngục giam.
Trải qua chuyện một đêm kia, hai anh em tiệm cà phê Internet không chủ động tới đây nữa. Thỉnh thoảng hai bên cách đường gặp mặt, cũng làm như không nhìn thấy.
Thật ra thì vẫn là do bạn học Minh Minh chột dạ. Dù sao một đêm ấy, bản thân anh ta đã bo bo giữ mình. Mặc dù ông chủ Châu lại không coi đó là chuyện đáng kể gì, nhưng lão đạo lại khác, trong lòng lão vẫn đang ghi thù.
Chờ đến sau chín giờ tối.
Châu Trạch đi lên tầng kiểm tra tình huống của lão Hứa một hồi, sau đó anh lại liếc nhìn chậu hoa, nụ hoa càng ngày càng lớn.
Do dự một chút.
Châu Trạch dứt khoát bưng chậu hoa từ tầng hai xuống dưới, đặt bên cạnh chỗ mình thường ngồi. Sau đó anh tiếp tục nằm trên ghế sa lon, thảnh thơi vui vẻ mà xem báo chí.
Mùi nhang muỗi khiến ông chủ Châu khó chịu. Cho dù là nhang muỗi nhiệt điện cũng có mùi vị, thế nhưng sau khi ông chủ Châu mang tùy tùng đã chết đặt bên cạnh, bản thân lập tức cảm thấy thoải mái hơn hẳn. Bất kỳ con muỗi hay loài đáng giận gì đều không cách nào nhích lại gần mình.
Tiểu loli thấy đêm nay Châu Trạch canh gác, cô ấy lập tức trực tiếp lên tầng xem tivi. Có Châu Trạch ở, cô ấy không thể cướp điểm từ trong tay Châu Trạch, thỉnh thoảng có đôi khi ông chủ Châu làm biếng hoặc đi ngủ sớm, tiểu loli thường sẽ một mình mình trông coi cửa hàng, chờ một người hữu duyên.
Thật ra, một tên hòa thượng nấu nước ăn, ba tên hòa thượng không nước uống. Hiện tại tiểu loli và Châu Trạch ở cùng một chỗ, chẳng khác gì cô ấy đã đóng tiệm trước đây của mình. Đương nhiên tích điểm của cô ấy cũng vì thế mà tốc độ tăng lên bị giảm xuống, nhưng cô ấy cũng càng ngày càng nhìn thoáng.
Một loli quỷ sai chăm chỉ tốt biết bao nhiêu.
Sau khi bị Châu Trạch mưa dầm thấm đất.
Biến thành một loli cá muối.
Phảng phất như trên người ông chủ Châu thật sự có một loại mị lực, khiến nguyên một đám tích cực khỏe mạnh bên người bị mị lực cá nhân của anh ảnh hưởng, cùng nhau đọa lạc vào tiết tấu cuộc sống cá muối, sau đó muốn bò lên cũng không bò lên được.
Năm đó, Hứa nương nương có hai mươi mấy căn hộ vẫn cần cù và thật thà dốc sức làm việc, hiện tại, cậu ta đã sớm mười ngón tay không dính bùn.
- Xèo xèo C-K-Í-T..T...T... ...
Lão đạo đang rửa lông cho Hầu Tử.
Bỗng nhiên Hầu Tử huơ tay múa chân.
Lão đạo gật đầu, cầm lấy nước mắt trâu xoa xoa, nhìn về phía cửa phòng sách.
Lão nhìn thấy một bóng dáng nhảy tưng tưng từ bên ngoài mà đến.
Lão không giật mình, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Lão đạo như một tú bà quay qua hô lên với Châu Trạch, kỹ nam đầu bảng:
- Tiếp khách đi!
Nói xong.
Lão đạo lập tức đứng dậy, tới phía sau chuẩn bị món ăn nguội, rượu Thiệu Hưng.
Châu Trạch xoa xoa bờ vai của mình, đứng lên.
Lập tức nhìn thấy vong hồn hoạt bát đêm nay.
Anh ta vừa đi vừa nhảy.
Nhảy tưng tưng.
Không biết mệt mỏi.
Một đầu tóc vàng, kiểu tóc scene lưu hành từ hơn mười năm trước thế nhưng anh ta vẫn bướng bỉnh duy trì, giống hệt như anh ta đang giơ tay chỉ thẳng lên trời cao:
- Scene không chết!
Chẳng qua.
Chờ chút.
Hình như anh ta hơi quen mặt.
Châu Trạch cố ý đi tới cửa phòng sách, nhìn lướt qua lệnh truy nã lão đạo dán ở cửa phòng sách.
Ảnh chụp.
Tin tức.
Đúng rồi.
Chính là anh ta.
Chính là tên tóc vàng bán vé số đã chạy trốn hôm nay.
Hiện tại.
Anh ta đã biến thành một con quỷ?
Đã chết?
Tóc vàng tiếp tục từ nảy tới.
Cho dù đã vào phòng đọc sách, anh ta vẫn không kiềm chế được như trước.
Đồng thời đần độn hát vang một bài nhạc thiếu nhi:
- Kèn đồng, kèn Xô-na, một khúc tiểu khang rất lớn.
- Quả phụ, kỹ nữ, lỗ chặt hông rộng.
- Anh đi vào, anh lại đi ra.
- Anh đi vào.
- Anh không thể đi ra... ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận