Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 231: Người hiềm nghi phạm tội Châu Trạch (2)

Hai cảnh sát mặc thường phục còn hơi sửng sốt, bọn họ vào nghề nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp phải người hiềm nghi phạm tội biết phối hợp như vậy.
Lần này thật sự không phải ông chủ Châu kinh sợ, quan trọng nhất là anh phải rõ ràng rốt cuộc bản thân mình đã phạm phải tội gì.
Chiến trận lớn như vậy, nhiều cảnh sát tới cửa tiệm làm khách như vậy, ngay cả ông chủ Châu cũng không hiểu ra sao.
- Chúng tôi là cảnh sát, hiện tại chúng tôi hoài nghi anh có liên quan tới hành vi điều chế buôn bán độc phẩm, xin anh phối hợp với công việc của chúng tôi, chúng tôi phải đưa anh về cục tiếp nhận sự điều tra của cảnh sát.
Một người cảnh sát trung niên đi tới trước mặt Châu Trạch, sau đó lấy giấy chứng nhận của mình ra quơ quơ trước mặt Châu Trạch.
Chế độc phẩm?
Buôn bán độc phẩm?
Vẻ mặt ông chủ Châu ngơ ngơ ngác ngác.
Ông chủ Châu bị đưa tới đồn cảnh sát, Hứa Thanh Lãng đang ở bên trong cũng bị khống chế lại đưa vào xe cảnh sát, Bạch Oanh Oanh cùng tiểu loli kể cả Deadpool đều không bị phát hiện, có thể cảnh sát cũng không xếp bọn họ vào danh sách đối tượng hoài nghi.
Chờ đến cục cảnh sát, đầu tiên là anh bị đưa vào phòng thẩm vấn tạm thời, cảnh sát hỏi một vấn đề khiến Châu Trạch cảm thấy dở khóc dở cười.
Đích thân mở phân xưởng chế tác động phẩm?
Không chỉ lưu thông ở Thông Thành mà còn chuẩn bị đánh vào thị trường Thượng Hải? Thậm chí còn muốn mượn Thượng Hải làm ván nhảy, tiếp tục phát tán tới nhiều nơi?
Thậm chí ông chủ Châu còn muốn đưa tay lên ngực tự hỏi:
Bản thân mình có thể chăm chỉ như thế sao?
Xem ra cảnh sát đã lục soát phòng đọc sách của mình, trong quá trình thẩm vấn còn có người gọi điện thoại tới đây cho cảnh sát đang tra hỏi, cảnh sát đang tra hỏi lại cố ý hỏi Châu Trạch một vấn đề khác, đó chính là vì sao trong phòng ngủ của Châu Trạch lại có đặt một tủ lạnh.
Hơn nữa loại tủ lạnh này còn là loại vừa nhìn đã thấy dành cho người chết dùng, cùng một kiểu dáng với kho đông lạnh trong nhà xác.
Châu Trạch nói mùa hè tới, điều hòa không thể đáp ứng đủ nhu cầu nên dùng món đồ chơi này làm lạnh.
Cảnh sát tra hỏi lại dùng sức gõ bàn một cái, quát lớn yêu cầu Châu Trạch sửa lại thái độ của mình, phải phối hợp với chuyện phỏng vấn thật cẩn thận, thẳng thắng sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ bị nghiêm trị!
Ông chủ Châu không nhịn được quay đầu trừng trắng mắt, đoán chừng nếu như bản thân mình nói sự thật, không có nữ sinh cấp ba là Bạch Oanh Oanh kia ngủ cùng mình nhất định mình phải nằm trong tủ đông ấy mới có thể ngủ được, sợ rằng sĩ quan cảnh sát sẽ càng cho rằng thái độ của mình có vấn đề, thậm chí còn cho rằng mình đang trêu đùa cảnh sát.
Sau khi cuộc thẩm vấn kết thúc, Châu Trạch bị đưa vào trại tạm giam, cũng chính là một nơi tạm giam do đồn cảnh sát chuẩn bị, hình như cảnh sát đã quy định thời gian tạm giam, nếu không có chứng cứ cụ thể, sau khi hết thời gian tạm giam ông chủ Châu sẽ có thể đi ra ngoài.
Nói chung là.
Một ngày này trôi qua một cách rất kỳ quái, vô duyên vô cớ bị coi thành phần tử điều chế buôn bán độc phẩm. Đương nhiên, trong lòng Châu Trạch cũng cảm thấy có chút may mắn, ngày đó khi nam thanh niên giao hàng kia ngã xuống ngay trước cửa phòng sách, mặc dù mình giữ tiền lại nhưng một túi thuốc viaga kia đã bị mình dốc hết vào trong bồn cầu, không giữ lại chút nào, nếu không sợ rằng sau khi lục soát tìm thấy nó, thật sự là bùn đất rơi đũng quần không phải phân cũng thành phân.
Đương nhiên, lần ấy có thể thoát được đơn giản như vậy cũng là vì mình đã đốt tiền âm phủ. Theo lý thuyết, mình sẽ không vì chuyện ấy mà bị liên lụy phiền toái gì mới đúng. Cho nên Châu Trạch vẫn đang tự hỏi, rốt cuộc khâu nào đã xảy ra vấn đề?
Trại tạm giam rất nhỏ, Châu Trạch bị nhốt vào trong một căn phòng.
- Ông chủ, ông chủ, cậu cũng bị bắt vào đây sao!
Châu Trạch mới vừa chuẩn bị ngồi xuống, lập tức nghe được giọng nói của lão đạo truyền ra từ lan can đối diện.
Châu Trạch theo tiếng nhìn sang, nhíu nhíu mày nói: - Tại sao ông cũng vào đây?
Khuôn mặt lão đạo đã sắp nhăn thành cây hoa cúc, nói:
- Ông chủ, tôi đúng là xui xẻo quá mức mà, trong lúc đi mua thiết bị dụng cụ giúp cậu, kết quả lại đi mua dụng cụ của con hàng buôn lậu, mới vừa bị cảnh sát bắt giữ. Khi tôi tới chỗ hẹn, sau đó hình dung một chút, người ta cho rằng tôi chuẩn bị chế tác động phẩm.
- Rồi bọn họ bắt tôi tới đây, cứ không ngừng hỏi tôi con đường tuồn hàng. Mặc dù tôi đã giải thích nhiều lần, đây chỉ là một sự hiểu lầm thôi, thế nhưng bọn họ lại không tin. Bọn họ còn hỏi tôi muốn mua thiết bị cho ai, tôi chỉ có thể khai ra cậu, bọn họ còn không cho phép tôi gọi điện báo tin cho cậu.
Châu Trạch đã hiểu rõ, thì ra cái nồi này phải rơi đến trên đầu lão đạo mới đúng.
- Mấy thứ kia chỉ cần ông tới trường học hay tới cửa hàng bán dụng cụ thí nghiệm không phải đã mua được rồi sao? Ông tìm thương nhân buôn lậu làm cái quái gì không biết?
- Ách, không phải tôi muốn mua dụng cụ tốt hơn một chút để ông chủ xài sao? Hôm qua khi ông chủ mang thứ kia tới bần đạo cũng đã nhìn ra, đó hẳn là thứ rất trân quý, là hàng tốt, cậu lại coi trọng nó như vậy, đương nhiên bần đạo phải chọn mấy thiết bị khá một chút cho cậu sử dụng.
- Vậy xem ra tôi còn phải cảm ơn ông nữa nhỉ.
- Rốt cuộc đó là thứ gì vậy? - Lòng hiếu kỳ của lão đạo nổi lên, lão cũng không coi chuyện bị bắt này thành chuyện to tát gì, dù sao thì thanh giả tự thanh, hiểu lầm thường sẽ tự động bị tiêu trừ.
- Tôi đã bảo Lâm Khả dời nó đi rồi, vật kia không thể lưu lạc ra bên ngoài, nếu không sẽ tạo ra phiền toái lớn.
Dù thế nào đi nữa, hoa bỉ ngạn cũng không thể để người thường bị ảnh hưởng được, nếu không sẽ ủ ra tai họa khổng lồ.
- Đến từ bên dưới sao? - Lão đạo đưa tay chỉ phía dưới.
Châu Trạch gật đầu.
- Ah, bần đạo đã hiểu. - Lão đạo bừng tỉnh, thì ra là đồ vật tới từ địa ngục.
- Đợi chút đi, đoán chừng không bao lâu nữa chúng ta sẽ được thả ra. - Châu Trạch nói.
- Ừm, chờ sau khi rời khỏi đây tôi sẽ trực tiếp tới trường học mua thiết bị cho ông chủ, sau đó ông chủ lại tiếp tục chế tác nó. - Lão đạo nói.
...
Trong phòng quan sát.
Hình ảnh và âm thanh đồng thời được truyền tới nơi này.
Vài tên cảnh sát đang đứng ở đây, vừa nhìn vừa nghe.
- Cục trưởng Tôn, vẫn là cục trưởng Tôn có cách, quả nhiên, chỉ cần giam hai tên tội phạm này vào chung một chỗ nhất định sẽ khiến bọn họ nói ra một số đầu mối, trước đó tôi còn lo lắng bọn họ sẽ thông khai ra. - Một gã nhân viên cảnh sát nói.
Một tên cảnh sát tương đối lớn tuổi trong số đó hít sâu một hơi, trên mặt hiện lên vẻ tức giận đập mạnh lên bàn, quát lớn:
- Các người làm việc thế nào vậy!
- Không ngờ trước khi thu lưới lại để kẻ hiềm nghi mang độc phẩm rời khỏi, hiện tại đã có kết quả lục soát phòng sách chưa? Có phải là không tìm ra được bất kỳ một chứng cứ gì không?
- Còn có, Thông Thành chúng ta đã có con đường ngầm có thể cung cấp nguyên vật liệu cho các phần tử chế độc phẩm này từ bao giờ? Không ngờ chúng ta lại không thể biết được một chút nào, đây là sự sỉ nhục đối với cả giới cảnh sát Thông Thành chúng ta!
- Mặt khác, vừa rồi các người có nghe thấy không? Kẻ hiềm nghi đã chắc chắn rằng chúng ta không thể tóm được nhược điểm của anh ta, còn muốn chờ khi thời gian tạm giam kết thúc, quay về chế tạo độc phẩm tiếp!
- Tra cho tôi.
- Hung tợn điều tra cho tôi!
- Điều tra cho tới khi nào ra manh mối mới thôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận