Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 414: Quanh co

- Răng rắc... ...
Đèn pha mở lên.
Nhắm ngay Trương Yến Phong đang ngồi trên ghế tra hỏi.
Tình cảnh quen thuộc.
Tiết tấu quen thuộc.
Lời dạo đầu quen thuộc.
Chỉ có điều.
Nó lại.
Đảo điên vị trí.
Lão Trương híp mắt.
Nhìn hai vị cảnh sát ngồi phía trước mình, cùng với camera ở góc tường.
Anh ta có chút ù ù cạc cạc.
Sự thực là.
Trong 48 tiếng đồng hồ gần nhất.
Anh ta vẫn luôn nằm trong một bầu không khí không giải thích được.
Ah.
Tôi tỉnh.
Ah.
Tôi đã chết đi.
Ah.
Tôi còn sống.
Ah.
Tôi làm quỷ sai.
Ah.
Tôi uống rượu.
Ah.
Thì ra mẹ nó tôi còn là phần tử tội phạm?
Trong lòng Lão Trương có vạn câu đmm dũng mãnh tiến ra.
Xuất thân từ thế gia cảnh sát, bản thân mình còn là một lão cảnh sát hình sự, có sóng gió gì mà anh ta chưa từng thấy qua?
Nhưng anh ta vẫn cảm thấy vạn phần không tin tưởng nổi đối với 48 tiếng đồng hồ vừa rồi!
Kịch bản phim cũng không dám viết như thế nhỉ?
- Tính danh.
Đồng chí cảnh sát hỏi.
Trương Yến Phong nhìn hai cảnh sát trước mặt, nhìn đồng phục trên người bọn họ, nhìn huy hiệu cảnh sát trên ngực bọn họ, trong lúc nhất thời, anh ta lại có chút tham luyến mà mím môi.
- Tính danh!
Cảnh sát gõ bàn hỏi.
Cháu nhỏ, tiểu Lý.
Con mẹ nó mày dám rống lên với lão tử?
Trước đây khi bọn mày vào đội cảnh sát, bọn mày đã theo chân người nào, có nhớ không!
Là ai đã dẫn bọn mày đi phá án cùng?
Trương Yến Phong hít sâu một hơi, lại nặng nề mà phun ra, chậm rãi nhắm mắt lại.
Mà chuyện đau khổ nhất là.
Trương Yến Phong còn chưa hỏi Châu Trạch mình tên là gì.
Thực ra, cho dù Trương Yến Phong có hỏi ông chủ Châu cũng không biết anh ta tên là gì.
Nhưng loại phản ứng này của anh ta, dưới ánh mắt của đồng chí cảnh sát thẩm vấn, đó là đang cố ý không thành thật, cự tuyệt phối hợp!
- Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ bị nghiêm trị!
- Ngô Cảnh Trạch, tôi nói cho anh biết, chúng tôi đã nắm giữ chứng cớ phạm tội rất xác thực của anh.
- Chỉ khi anh nói tất cả mọi chuyện anh biết ra, anh mới có thể tranh thủ sự khoan dung của chính phủ, mới có thể tranh thủ sự khoan dung của nhân dân khi xử lý anh!
Trương Yến Phong gật đầu.
- Tính danh!
Vị đồng chí cảnh sát này lại hỏi một lần.
- Ngô Cảnh Trạch.
Trương Yến Phong trả lời.
Cuối cùng anh ta cũng biết tên của mình.
- Giới tính.
- ... ... - Trương Yến Phong.
Hiện tại đột nhiên Trương Yến Phong cảm thấy, trước đây khi mình thẩm vấn phạm nhân theo quy trình này, vì sao mình không cảm thấy vấn đề này rất buồn cười nhỉ?
- Giới tính.
- Nam.
- Tuổi tác.
Tuổi tác?
Tôi bao nhiêu tuổi rồi?
- Bốn mươi sáu.
Trương Yến Phong báo ra tuổi tác của bản thân mình đời trước.
- Đánh rắm, năm nay anh mới ba mươi ba tuổi!
Bên cạnh, một cảnh sát đưa tay chọc chọc đồng nghiệp của mình, ra hiệu cho anh ta chú ý ngôn từ.
Ba mươi ba tuổi sao?
Còn trẻ.
Tiếp đó.
Cảnh sát yêu cầu Trương Yến Phong khai báo quá trình phạm tội.
Trương Yến Phong chưa biết mình phạm tội gì.
Chỉ có điều trong quá trình một hỏi một đáp, ngược lại anh ta đã hiểu rõ một chút.
Thằng mà bản thân mình phụ thân.
Còn con mẹ nó là một tên buôn ma túy?
Không phải là người chế tạo ma túy, mà là nhà phân phối nhỏ bên dưới.
Cuộc thẩm vấn giằng co thời gian rất lâu, quan trọng nhất là dưới ánh mắt của các đồng chí cảnh sát, Trương Yến Phong chống cự không phối hợp, mạnh miệng.
Sau đó.
Trương Yến Phong bị bắt giam.
Nhìn hàng rào sắt trước mặt mình.
Trương Yến Phong có chút xuất thần.
Nhân sinh gặp gỡ.
Lại có thể có thể hay như vậy.
Đầu tuần.
Bản thân mình còn là anh hùng trong giới cảnh sát.
Cuối tuần.
Mình đã thành tội phạm.
Cảnh sát Trương sờ sờ đầu, nghĩ muốn hút thuốc lá, nhưng anh ta không có. Anh ta nhớ kỹ hình như trong túi áo của con khỉ kia có thuốc lá, nhưng từ sau khi có cảnh sát nhảy vào quán cơm bắt mình, Hầu Tử cũng mất tích không thấy đâu.
Anh ta không suy nghĩ tới chuyện Châu Trạch có tới cứu mình hay không.
Mà anh ta chỉ đơn thuần sa vào một loại mê man.
Đột nhiên Trương Yến Phong cảm thấy.
Nếu ngay từ đầu bản thân mình đã xuống địa ngục.
Không có một phen chơi đùa này, dường như sẽ càng tốt hơn một chút?
Đương nhiên, anh ta không trách Châu Trạch, người ta muốn mình sống lại cũng không dễ dàng, mình cũng không thể lòng lang dạ sói như vậy.
Trại tạm giam của cục cảnh sát có treo một TV, thường bật tin tức radio hoặc một số clip tuyên truyền giáo dục.
Mấy chương trình mang tính tiêu khiển giải trí… Nằm mơ cũng không có.
Làm sao ngươi có thể thoải mái xem tiết mục giải trí trong trại tạm giam được?
Chẳng qua.
Tiết mục trong màn hình TV vẫn rất hấp dẫn ánh mắt lão Trương.
Trong này đang chiếu một đoạn phim phóng sự.
Nhân vật chính.
Là chính bản thân anh ta.
Hơn nữa trên màn hình còn có tiêu chí.
Ý là ban tổ chức chế luyện phim phóng sự.
Bên trong nói tới một lão cảnh sát hình sự.
Vì cứu vớt thầy cô giáo và học sinh trong nhà trẻ, đã đơn độc đàm phán với kẻ bắt cóc, cuối cùng hy sinh bản thân mình để giải cứu con tin.
Còn có screenshots bình luận của đám người trên Weibo.
Có người nói mấy ngày nay Weibo "Thông Thành bình an" phát ra tin tức mình hy sinh giải cứu con tin để tuyên truyền, kết quả phát đi phát lại phát tới mấy chục vạn lần, cuối cùng hủy mất chương trình tiểu thịt hôm nay cắt móng tay, chó trong nhà tiểu thịt tươi thất lạc... Trở thành hot search mấy ngày nay.
Phim phóng sự được quay chụp rất tốt, rất cảm động.
Khiến bản thân Trương Yến Phong cũng cảm thấy câu chuyện này quá cảm động, đồng thời còn cảm thấy mình lại có thể vĩ đại như thế.
Cũng giống như việc phải phân tích lý giải tư tưởng tình cảm tác giả thơ cổ muốn biểu đạt trong bài thơ ở sách giáo khoa vậy.
Đoán chừng nếu để nguyên tác nhìn thấy các giáo viên ngữ văn phân tích rõ ràng mạch lạc như thế, cũng sẽ rơi vào trầm tư.
Mẹ nó.
Khi mình viết câu thơ này, thì ra bên trong có ẩn chứa ý khổng lồ phức tạp như vậy?
Rõ ràng lão tử chỉ muốn viết cây cây cỏ cỏ, hoa hoa lá lá, vì sao các người có thể thấy được tinh thần yêu nước thương dân và uất ức thất bại?
Ngẩng đầu.
Vẫn nhìn.
Phim phóng sự dài chừng nửa giờ.
Khi ban tổ chức truyền phát tin đã cắt nối biên tập, chỉ phát hình năm phút đồng hồ, thế nhưng ở đài địa phương nhất là khi cục cảnh sát truyền phát tin, nhất định sẽ truyền phát bản tin đầy đủ.
Thật lâu trước đây.
Lão đạo từng nói qua, lão hâm mộ khi Châu Trạch có thể tìm kẻ thù trộm mộ mình, lấy tro cốt của mình.
Người bình thường thực sự không có được cơ hội này.
Người ấy mà, đã thành tro cốt rồi sao có thể đi tìm kẻ thù?
Lần này.
Khi chính bản thân lão Trương xem phim phóng sự về mình, nhìn video tưởng niệm.
Trong lúc nhất thời.
Anh ta cảm khái rất nhiều.
Người bình thường nào có cơ hội xem video tưởng niệm mình.
Thế là sự khó chịu trong lòng anh ta cũng tiêu tán đi rất nhiều.
Nhất là khi đám sư sinh trong clip tưởng niệm tặng hoa cho anh ta.
Mắt Lão Trương đã ươn ướt.
Thực ra anh ta là một người rất mộc mạc, cũng là một người rất bình thường, anh ta chỉ là người yêu công việc đơn thuần, đồng thời toàn lực hoàn thành công việc của mình.
Nếu như khốn cảnh và trải nghiệm mình gặp phải lúc này, là cái giá cao anh ta nhất định phải trả để có thể cứu vớt những đứa bé đáng yêu kia.
Trương Yến Phong anh.
Không hối hận!
Đến giờ ăn cơm, quản ngục phân phát cơm hộp.
Trương Yến Phong cầm lấy hộp đựng cơm, vừa ăn vừa tiếp tục xem phim phóng sự phát lại.
Chờ sau khi ăn vài miếng.
Anh ta lại mạnh mẽ phun ra.
Chán ghét.
Buồn nôn.
Khó ăn!
Giống như trước kia khi anh ta ăn đậu phụng ở quán rượu, anh ta chỉ có thể nhấm nuốt một chút, cảm thụ một chút hương vị, sau đó anh ta phải nhổ ra, căn bản là nuốt không trôi.
- A!
Quản ngục thấy một màn như vậy, có chút khinh bỉ hừ lạnh một tiếng.
Làm kẻ buôn ma túy kiếm được nhiều tiền?
Ngày trôi qua rất thoải mái?
Ngay cả cơm hộp cũng ăn không vô nữa.
Già mồm cãi láo.
Cơm tù chân chính càng khó ăn hơn.
Buông cơm hộp xuống.
Trương Yến Phong tựa trên lan can.
Anh ta cảm thấy rất đói.
Nhưng anh ta ăn không vô.
Loại cảm giác này khiến anh ta có chút thống khổ, cũng hơi bất an.
Mà lúc này, Trương Yến Phong không biết, Châu Trạch và luật sư An đã tới bên ngoài cục cảnh sát.
... ...
- Nghĩ kỹ đi, anh thật sự muốn cướp ngục sao? - Luật sư An hỏi: - Tuy rằng anh là quỷ sai, nhưng anh là nhân vật trong tối, không thích hợp để phát sinh xung đột chính diện với cơ quan nhà nước dương gian.
Tất cả.
Từ trong u tối tự có số trời.
Nhìn như không có quy củ.
Nhưng thật ra nó lại cất giấu quy củ càng kinh khủng hơn.
Chuyện này như việc xét duyệt một số tác phẩm nghệ thuật, không phân cấp, không có chỉ tiêu và giới hạn rõ ràng, nhìn như rất rộng rãi thoải mái, rất tự do... ...
Nhưng trái lại, cũng thế.
Trước đây Châu Trạch đã từng vào cục cảnh sát vài lần, nhưng anh đều rất an phận, không dám ỷ vào việc mình không phải người cho nên không kiêng nể gì cả.
Bởi vì sau khi tới gần nơi này.
Sau khi tới gần quốc huy.
Với tư cách là vật âm tà.
Anh có thể cảm nhận được loại áp lực này.
Nhưng vào lúc này, Châu Trạch cảm giác mình nhất định kiên trì một lần, không có biện pháp nào, anh nhất định phải làm vậy.
Bản thân mình vất vả lắm mới có thể khiến lão Trương sống lại.
Nếu như việc khiến lão Trương sống lại chỉ là để lão Trương vào ngục giam, chịu án tù chung thân hoặc nhận một súng…
Vậy rốt cuộc mình đang giúp lão Trương hay đang hãm hại lão Trương?
Luật sư An sờ sờ chóp mũi.
Thật ra lần hãm hại này anh ta có phân nửa trách nhiệm. Lúc đó nhìn như anh ta rất chú tâm vào việc này, nhưng thực tế anh ta cũng không hao phí bao nhiêu tâm tư, nếu không anh ta đã không lấy thi thể tội phạm ra dùng.
- Chờ chốc lát nữa, tôi có trách nhiệm che lấp, anh có trách nhiệm mở khóa, tận lực không nên tổn thương người khác. Chờ sau khi cứu lão Trương ra rồi lại xuất huyết, đốt nhiều tiền giấy một chút, hẳn vấn đề sẽ không lớn.
- Dù sao thì tội phạm kia cũng chết rồi, lão Trương lại là vong hồn anh hùng, không phạm pháp.
Luật sư An nói, cũng không biết có phải anh ta đang an ủi bản thân mình hay không.
Châu Trạch gật đầu.
Chờ.
Đêm khuya.
Đêm khuya.
Rất mau tới.
Lão Trương vốn định dựa vào tường ngủ ở chỗ này.
Nhưng anh ta có cố thế nào cũng không thể ngủ được.
Rõ ràng anh ta rất mệt mỏi.
Rõ ràng anh ta rất tiều tụy.
Nhưng anh ta vẫn không ngủ được.
Kỳ quái.
Ăn không trôi cũng quên đi.
Thậm chí ngay cả ngủ cũng không cho người ta ngủ.
Lúc này.
Bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Rất nhanh.
Tiếng bước chân đã đi tới cửa phòng giam bản thân mình.
Trương Yến Phong mở mắt ra.
Đập vào mắt.
Là một ông lão mặc cảnh phục, ông lão có mái tóc màu xám bạc, đứng bên cạnh hai cảnh sát.
- Mở cửa, mở cửa nhanh! ! !
Ông lão hô lên.
Trương Yến Phong sửng sốt một chút.
Dường như anh ta đã nhìn thấy ông lão này.
Hình như ông lão này chính là lãnh đạo của cục cảnh sát thành phố lân cận. Trước đây khi mở đại hội, dường như anh ta đã gặp ông lão này, mọi người đã từng nâng ly chạm cốc với nhau trong một hoạt động chúc mừng trinh sát hình sự do mấy cục công an thành phố tổ chức.
Phía sau ông lão là một cảnh sát thâm niên, là cục trưởng bót cảnh sát Thông Thành, lão Trương vô cùng quen người ấy!
Cửa bị mở ra.
Ông lão cảnh sát chạy vào.
Nắm chặt hai tay Trương Yến Phong.
Nước mắt đều chảy tràn xuống.
Sặc tiếng nói:
"Tiểu Ngô à, cậu còn sống, cậu còn sống! ! !
Cảnh sát thâm niên vừa kêu khóc vừa ôm chặt lấy Trương Yến Phong.
Vẻ mặt Trương Yến Phong tràn đầy ngơ ngác.
- Chúng tôi đều nghĩ cậu đã hy sinh, bởi vì sau khi cậu truyền tin từ nội bộ tập đoàn phạm tội, chúng tôi đã thành công tiến hành thu lưới.
- Tội phạm bị bắt về nói cậu đã bị bọn họ hại chết, nhưng chúng tôi không mò được thi thể của cậu. Chúng tôi lo lắng cậu còn đang tiếp tục ẩn giấy, có thể cậu còn đang lẩn trốn cùng với đám cá lọt lưới kia, cho nên chúng tôi không chứng minh thân phận cho cậu, cũng không dám thông báo chuyện cậu còn đang nằm vùng.
- Hiện tại thì tốt rồi.
- Cậu còn sống.
- Cậu thực sự còn sống.
- Tiểu Ngô! ! !
Cảnh sát thâm niên dùng sức vuốt lưng Trương Yến Phong.
- Tôi và cha cậu là chiến hữu cũ, tôi thực sự rất sợ, rất sợ cậu thực sự hy sinh trong lần hành động này. Đến lúc đó, khi tôi xuống dưới rồi biết phải bàn giao với cha cậu thế nào đây!
Lão Trương há miệng.
Một cảm giác mừng như điên kéo tới.
Lão tử.
Lại là một cảnh sát nằm vùng!
Lão tử.
Còn là một cảnh sát!
Bạn cần đăng nhập để bình luận