Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 261: Nửa gương mặt

Không giống với sự kích động của Đường Thi, hiện tại Châu Trạch lại cảm thấy sau lưng bỗng nhiên lạnh cứng, bởi vì Châu Trạch đã được chứng kiến hình ảnh thân thể tàn phá dạo chơi trong sở nghiên cứu, dùng nghệ thuật miêu tả tử vong.
Loại nhàn nhã đi dạo trong sân vắng này, loại chậm rãi này.
Chỉ kém ném ra chín đồng tiền lớn trước mặt người khác, hỏi người đó xem rốt cuộc chữ “chết” có bao nhiêu cách viết.
Nếu như người khác nói: "Khi tôi phát điên lên ngay cả chính tôi cũng cảm thấy sợ hãi", chỉ là một câu mang tính nhạo báng.
Đối với ông chủ Châu lúc này.
Những lời ấy thật sự là hình dung khít khao nhất.
Rõ ràng đều là mình.
Nhưng trong lòng mình, mỗi khi nghĩ tới vị kia lại hiện lên tâm tình cực kỳ kiêng kỵ.
- Thật ra... Anh một mực không để ý đến một vấn đề.
Đường Thi ở một bên chậm rãi đi lên phía trước, nói.
- Vấn đề gì?
- Đó chính là anh trước kia, là anh.
- Anh bây giờ, cũng là anh.
- Nếu anh của hiện tại là anh, như vậy anh của trước kia, không phải là anh nữa rồi.
Lão đạo ở bên cạnh đếm lấy vô số chữ “anh”. Nói thật, lão có chút nghe không hiểu rốt cuộc Đường Thi nói mấy lời đó là có ý gì, đồng thời trong lòng lão đạo cũng bắt đầu nổi lên nghi ngờ:
Những thứ ma quỷ này quả nhiên đều không giống người thường.
Ở một nơi âm trầm đáng sợ như vậy.
Rõ ràng còn có thể thảo luận vấn đề triết học.
Nói thật, hiện tại lão đạo đã có chút hối hận vì bản thân mình cũng theo hai người xuống đây, sớm biết vậy ở lại phía trên thông khí có phải tốt hơn không, phía dưới này vốn đã là nơi đáng sợ, bọn họ lại còn nói mấy lời kỳ quái âm trầm.
Châu Trạch ngược lại có thể nghe hiểu, ý của Đường Thi là hình ảnh anh nhìn thấy trong mơ, chính là hình ảnh mình lúc trước đang giết người.
Như vậy.
Tám mươi năm sau.
Mình đã biến thành Châu Trạch, bản thân mình cũng đã mất đi không ít ký ức, cũng chỉ nhớ rõ chuyện mình là Châu Trạch, nhưng linh hồn lại được truyền thừa xuống, mà đây cũng là nguyên nhân mình có thể biến thành cương thi.
Cũng bởi vậy.
Mình và thân thể bị tàn phá kia không thể nào cùng xuất hiện trong một thời đại, hiện tại cho dù đối phương có ở chỗ này, cũng chỉ là một cỗ thân thể mà thôi.
Bởi vì bóng người bị tàn phá đã đại sát tứ phương, chế tạo nghệ thuật tử vong ở chỗ này tám mươi năm trước, linh hồn của anh ta đã biến thành linh hồn của mình hiện tại.
Cho nên.
Nơi này chỉ còn lưu lại một bộ thân xác trống rỗng, đương nhiên trình độ uy hiếp cũng không thể lớn như trước kia được.
- Chẳng lẽ anh không chút quan tâm tới chuyện của mình trước kia sao? Dù sao tôi cũng không cảm thấy anh muốn biết được thân phận thật sự của mình là gì cho lắm.
Đường Thi tránh một cỗ thây khô dưới chân, đồng thời mở miệng hỏi.
- Tôi chỉ nhớ rõ tôi là tôi, tôi là Châu Trạch, tôi cảm thấy như vậy đã rất tốt rồi. - Châu Trạch trả lời.
- A, tâm tính không tệ.
- Trong tiệm sách của tôi có không ít truyện như vậy, nhân vật chính vì có thể tìm hiểu bí ẩn thân thế của mình mà quên mất thân phận của mình, một đường khổ đại cừu thâm, thế nhưng cuộc sống như vậy thật sự quá mệt.
- Rất có đạo lý. - Đường Thi gật đầu.
- Thật ra, điểm quan trọng nhất là nếu như tôi có thể tìm về mình trước kia, tôi sợ tôi đã không phải là tôi của hiện tại. Đối với tôi của hiện tại, gần như chẳng khác nào đã bị 'giết chết' .
Lão đạo ở phía sau nghe được lại cảm thấy không hiểu ra sao.
Mẹ nó.
Hai tên cẩu nam nữ này đã trò chuyện tới nghiện.
Còn trò chuyện thâm ảo như vậy.
Rốt cục.
Hai người cũng đi tới cửa phòng thí nghiệm, cửa phòng thí nghiệm đang bị khóa.
- Cuối cùng anh lại tự hại bản thân mình, chạy trở về tủ sắt? - Đường Thi hỏi.
- Tôi cũng không rõ ràng lắm.
- Két..... ...
Cánh cửa mục nát chậm rãi mở ra, phát ra tiếng cọ xát chói tai, càng không ngừng vang vọng bên trong sở nghiên cứu này. Xa xa trong góc phòng còn xuất hiện dư âm, giống hệt như có vong hồn chết đi rồi còn đang kêu thảm.
- Đường tiểu thư, lúc này tôi có thể thành thực lấy tay mở cửa không? Cô mở cửa như vậy bần đạo luôn cảm thấy rất sợ.
Lão đạo ở bên cạnh nhỏ giọng oán giận một câu.
Đường Thi nhìn về phía lão đạo, nhún vai.
- Nếu như tôi nói cho lão biết vừa rồi tôi không dùng niệm lực, có phải lão sẽ cảm thấy càng thêm luống cuống hoảng sợ hơn không?
- ... ... - Lão đạo.
Đường Thi không đi vội đi vào, cô ấy nhìn khắp bốn phía một lần nữa. Cô ấy luôn cảm thấy hình như trong vị trí u tối nào đó có đồ vật gì đó đang ẩn núp, đang nhìn chằm chằm đám người mình.
- Châu Trạch, dường như chúng ta đã luôn không để ý tới một vấn đề căn bản nhất. Xin lỗi, là do tôi chưa từng xử lý chuyện phức tạp như thế này, cho nên vẫn xem nhẹ không nhớ ra được.
- Cái gì?
- Đó chính là nếu hiện tại anh ở chỗ này, anh là Châu Trạch. Vậy chẳng phải đồng nghĩa với trong thời gian tám mươi năm ấy, lại đã có chuyện gì xảy ra ở đây nữa?
- Nếu không.
- Anh từ đâu tới?
- Bịch!
Đường Thi vừa dứt lời.
Từ trong phòng thí nghiệm lập tức truyền đến một tiếng vang nhỏ.
Ánh mắt Đường Thi ngưng lại, bất chấp chuyện tiếp tục thảo luận vấn đề ban nãy với Châu Trạch, cô ấy trực tiếp đi vào trong phòng thí nghiệm.
Cửa tủ sắt đã bị đóng, chung quanh còn có bụi bặm bám đầy. Phía trên tủ sắt còn có một cái động lớn chừng một người.
Mà ở phía dưới lại có một cỗ thây khô chỉ còn lại xương trắng, đầu của xương trắng này được bảo toàn sao đó trông có vẻ còn trắng hơn cả những bộ phận khác trên cơ thể, cảm giác như nó vừa được tẩy rửa sạch sẽ.
Lão đạo trốn sau lưng Châu Trạch, trong tay nắm chặt tấm bùa giấy, thế nhưng mắt lão lại đang không ngừng đảo qua đảo lại trên người bộ xương trắng, đồng thời hỏi Châu Trạch:
- Ông chủ, có thể mang cái xương đầu kia về treo như một tác phẩm nghệ thuật.
- Ông muốn thì ông mang về đi. - Đối cái chuyện này, Châu Trạch không hề nghĩ tới.
Đường Thi đưa mắt nhìn Châu Trạch, ra hiệu cô ấy muốn mở tủ sắt.
Châu Trạch gật đầu, nhích qua phía bên cạnh một chút, lấy làm chuẩn bị, cho dù có chuyện gì phát sinh cũng có thể tiếp viện kịp thời.
- Xèo xèo C-K-Í-T..T...T... ... ...
Tủ sắt truyền đến tiếng ma sát nhỏ nhẹ, giống hệt như có đồ vật gì đó ở bên trong nắm chặt cửa không để Đường Thi dùng niệm lực mở ra vậy.
Đường Thi khẽ nhíu mày.
Gia tăng lực đạo.
- Oanh!
Chỉ nghe một tiếng nổ vang.
Toàn bộ tủ sắt đều bay lên.
Đúng vậy.
Bay lên.
Châu Trạch lập tức đẩy lão đạo ra, sau đó chính mình cũng tránh ra, lúc này anh sợ bị tủ sắt nện trúng.
- Tê tê tê tê tê tê hí... ... ... ...
Cửa tủ sắt tự động mở ra.
Từ trong đầu có từng con từng con chuột cỡ lớn chui ra. Đám chuột này đều có thân thể lớn chừng một con mèo, đồng thời trong tròng mắt còn hiện ra ô quang, sau khi đi ra cũng không sợ người mà tụ lại ở trước mặt người, giống hệt như đang chuẩn bị, có thể phát động công kích bất cứ lúc nào.
Mà vị trí phía dưới tủ sắt lại xuất hiện một cái động rất lớn, cái động này lõm xuống, ở đây còn lưu lại khói trắng.
Hai khối thủy tinh trên mặt đất bị Đường Thi thao túng, trực tiếp quét thẳng về phía những con chuột lớn kia, trong lúc nhất thời máu thịt của lũ chuột văng tung tóe, tử thương thảm trọng, những con còn lại lập tức sợ đến mức lủi nhanh về trong huyệt động.
- Vừa rồi là chuyện gì xảy ra? - Châu Trạch nhìn lướt qua mảnh nhỏ thi thể của đám chuột trên đất, hỏi Đường Thi.
- Có đồ vật gì đó bên dưới đang đấu sức với tôi.
Đường Thi không vội vã đi tới hang động, mà chỉ nhìn về phía tường chung quanh.
- Châu Trạch, tôi cảm thấy vấn đề hiện tại không phải chỉ đơn giản là giải quyết vấn đề cái xác của anh lúc trước, ở đây thực sự còn có vật gì đó khác.
Đường Thi vừa dứt lời.
Tường trong phòng thí nghiệm chợt bắt đầu rạn nứt, từng chiếc từng chiếc xúc tua như đồ chơi bắt đầu quét tới, trong không khí phát ra tiếng gào thét, mang theo một loại lực đạo cực mạnh!
Hai tay Đường Thi căng ra, niệm lực tạo thành một bức tường cao chặn phần lớn xúc tua.
Có một chiếc xúc tua từ phương hướng khác xen kẽ tới đây, khi xúc tua sắp tiếp xúc với Đường Thi đã bị Châu Trạch trực tiếp nắm lấy, sau đó dùng móng tay mổ ra. Trong lúc nhất thời, trong lòng bàn tay của Châu Trạch xuất hiện một bãi chất lỏng tanh hôi.
Cũng nhưng vào lúc này, những vị trí khác trong sở nghiên cứu cũng truyền đến tiếng "sột sột soạt soạt", giống hệt như có vô số xúc tua đang thi nhau vươn tới đây.
- Bốp bốp bốp... ...
Thủy tinh xung quanh cũng bị phá vỡ, rất nhanh xúc tua đã ngăn chặn toàn bộ khe hở và lối ra của phòng thí nghiệm này. Bọn nó không tiến công mà chỉ bắt đầu tiết ra chất lỏng màu trắng sữa sền sệt, những chất lỏng màu trắng sữa này mang theo một loại mùi vị ăn mòn cực kỳ mãnh liệt, khi nó rơi trên mặt đất lập tức mang tới cảm giác như có ai giội axit sunfuric lên vậy.
- Mẹ nó, đây rốt cuộc là thứ quỷ gì vậy? - Lão đạo sợ đến mức thân thể bắt đầu run run.
Tràng diện này giống hệt như nhóm người mình đã đi vào trong bụng của một đóa hoa ăn thịt người, hiện tại đóa hoa ấy chuẩn bị tiêu hóa hết đám người mình.
- Hẳn là đã bị thực vật ở nơi này ảnh hưởng. - Đường Thi nói xong khẽ nhíu mày: - Không đúng, là yêu vật, trước đã tôi đã cảm thấy có chút kỳ quái, rõ ràng ở đây không có một chút quỷ khí nào, thế nhưng lại luôn cảm thấy dường như có đồ vật gì đó đang nhìn mình chằm chằm, thì ra là yêu!
- Bẹp... ... Bẹp... ...
Chất lỏng màu trắng sữa ở bốn phía càng ngày càng nhiều, thời gian dần qua nó bắt đầu chảy về phía đám người Châu Trạch.
- Nó định đẩy chúng ta về phía cửa hang kia.
Châu Trạch chỉ chỉ nơi đám chuột lui về ban nãy.
- Đúng là giỏi làm giá, chúng ta đã tới đây rồi, ngươi không chủ động đi ra gặp chúng ta, còn muốn chúng ta chủ động tới thăm viếng ngươi sao?
Đường Thi nhắm mắt lại.
Sau đó lại chậm rãi mở mắt ra.
Ở chỗ sâu trong tròng mắt của cô ấy có ánh sáng màu tím đang lóe lên, cả người cô ấy hình như cũng đang bắt đầu phiêu phù, đương nhiên, khoảng cách cô ấy có thể phiêu phù cũng không quá cao, chỉ khoảng vài cm.
Sau đó.
Gió nổi lên.
Trong lúc nhất thời, đám chất lỏng màu trắng đang từ từ dâng lên trên mặt đất tất cả đều phiêu phù lên, bay ngược trở về, chạm vào trên người những xúc tua kia.
Rõ ràng đây là chất lỏng do đám xúc tua này phân bố ra lúc trước, nhưng hiện tại nó lại bắt đầu có thương tổn tương ứng đối với những xúc tua này. Trong nháy mắt, xúc tua rậm rạp chằng chịt vây chung quanh Châu Trạch bắt đầu điên cuồng vặn vẹo và hòa tan, tiếp đó chúng nhanh chóng lui về phía sau, trong không khí tràn ngập mùi vị tinh bột nướng.
Đường Thi lần thứ hai nhắm mắt lại.
Hít sâu một hơi.
Thân thể cô ấy hơi lay động, nhưng vẫn gắng gượng, vừa rồi cô ấy đã có chút chi nhiều hơn thu.
- Răng rắc răng rắc... ... Răng rắc răng rắc... ...
Từ mặt đất bên dưới hang động bắt đầu truyền đến một tiếng ma sát rõ ràng, giống hệt như có đồ vật gì đó đang không ngừng di động lên trên.
Vật kia.
Đến rồi.
Một cái bóng.
Từ bên dưới hang động chậm rãi đi lên.
Giống như một khuôn mặt người.
Lão đạo lấy điện thoại di động ra chiếu thẳng đèn pin về phía bên kia, lúc này mắt lão trợn trừng lên.
Ở vị trí hang động.
Lộ ra ngoài.
Là nửa gương mặt người.
Nửa gương mặt còn lại giống hệt như đã bị người ta cắt ra, bén ngọt dễ dàng, còn mang theo một loại quang trạch rất quỷ dị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận