Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1633: Chó điên (1)

Thật ra thì, thực sự rất khó nói, lần này trên dưới tiệm sách, rốt cuộc là tới nơi này để diệt môn, hay là tới nơi này để nghỉ phép, hoặc có lẽ là, là trong giai đoạn nghỉ phép, đồng thời nhân tiện đưa tay diệt môn đi.
Xe mà luật sư An sắp xếp, là một chiếc xe thương vụ sang trọng, xe mới sáng loáng, kiểu dáng tương tự nhau, tổng cộng có ba chiếc, Châu Trạch ngồi ở trên chiếc ở chính giữa kia.
Ba chiếc xe lái đi, người không biết, còn tưởng là lại có lãnh đạo lớn nhà nào đó đang đi tuần nữa chứ.
Ngay cả nhân viên làm việc trong trạm thu phí cũng nhìn chăm chú ba chiếc xe này một lúc lâu.
Oanh Oanh mặc một thân trang phục công sở, ngồi ở ghế sau của xe, Châu Trạch ngồi ở bên cạnh cô ấy, nhắm mắt dưỡng thần.
Luật sư An – người lái xe, cùng với lão Trương ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, cũng mặc đồ tây.
Nhìn qua, muốn trang trọng bao nhiêu thì trang trọng bấy nhiêu.
Đồng phục thống nhất, tất cả đều do luật sư An sắp xếp từ trước cho người mang tới, kích cỡ mỗi người đều vừa vặn.
Bình thường ở trong tiệm sách thì không cảm giác rõ ràng lắm, nhưng một khi ra ngoài, năng lực quản gia này của luật sư An, thật đúng là không phải chém gió.
Đích đến, nằm ở ngoại ô Tam Á, xe ngừng lại ở trước một cái hồ, lân cận ngoài trừ một nhà máy hóa chất ra, không còn dân cư gì nữa, điểm dân cư gần nhất, cũng cách nơi này khoảng hơn mười cây số đi đường.
Mọi người xuống xe.
Luật sư An đưa tay đẩy lão Đới – người vẫn mang mặt nạ như trước.
- Đến lượt anh.
Rốt cuộc là Đới Lộ* đủ tư cách hay là Bạch Đới gì đó, hoặc giả có điều gì bất thường,
(*có nghĩa là dẫn đường)
Lập tức có thể nhìn rõ.
Châu Trạch đưa tay nhận lấy balo Adidas lệch vai từ chỗ của Oanh Oanh.
Lúc mang lên trên người.
Giống như là một thanh niên đến để du lịch vậy.
Lão Đới đứng ở trước hồ, dang rộng hai tay, Hứa Thanh Lãng ở ngay bên cạnh anh ta, bắt đầu bố trí trận pháp.
Dựa theo kế hoạch, là ông chủ đi vào trước, nhưng sau đó, đợi sau khi ông chủ giải quyết đầu lĩnh và xác nhận tình huống ở bên trong xong, bọn họ cũng sẽ đi vào hỗ trở diệt cỏ tận gốc.
Cho nên, trận pháp tiến vào trong khe nứt không gian này, lúc lão Đới mở ra thì phải cố định tọa độ lại.
Nếu không, lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó, ông chủ không ra được mọi người không vào được mới là tình huống tồi tệ nhất
Bên trên mặt hồ, xuất hiện một khe hở màu đen vặn vẹo, ở lân cận mặt hồ cũng kết một tầng băng.
Lão Đới quay đầu lại, nhìn Châu Trạch một cái, sau đó bước một bước nhỏ lên trên mặt băng, đi về phía khe nứt kia.
Châu Trạch đi theo và tiến về phía trước.
Lão Đới đi vào trong khe nứt.
Châu Trạch lại dừng một chút ở trước khe nứt.
- Sợ… rồi…?
Châu Trạch hít sâu một hơi.
Lắc đầu một cái.
Trong đầu, thứ hiện ra, là cảnh tượng vào hai lần đi xuống địa ngục trước đó.
So với hai lần trước kia, lần này, thật sự là không đáng kể chút nào.
Đương nhiên, lần đầu tiên có Bình Đẳng Vương Lục làm hiến tế, lần thứ hai có lão Hầu Tử thêm Đại đầu lĩnh của đội chấp pháp cộng thêm một gốc sâm núi lâu năm hiến tế.
Còn lần này.
Chỉ có một túi khoai tây nhỏ.
- Phát hiện hình như mình đã bỏ qua một chuyện.
- Chuyện… gì…
- Quên hỏi trước kích thước Vương tọa của anh, để cho luật sư An đặt làm sô pha lót trước cho tôi.
- Ha… ha…
- Cũng đã đến nơi này rồi, anh còn không có hứng thú được sao?
- Không… có…
- Anh ta đã từng là nô bộc của anh nhưng sau khi anh chết lại trộm đồ đạc của anh.
- Anh ta… chết… từ… sớm… rồi…
Dừng trong chốc lát.
Tiếng nói trong lòng lại tiếp tục nói:
- Chẳng… qua… cũng… chỉ… là…
- Cũng là cái gì?
- Vương… tọa…
- Sao vậy?
- Chó… của… tôi… cũng… có… thể… ngồi…
- … - Châu Trạch.
- Bọn… chúng… không… xứng…
Châu Trạch lắc đầu một cái.
Lười nói thêm cái gì nữa.
Đứng dậy.
Tiến vào trong khe nứt.

- Hô, ông chủ tiến vào rồi.
Luật sư An thở phào nhẹ nhõm một chơi, đồng thời nới rộng cà vạt của mình.
Không ít người ở chung quanh cũng đều đang làm động tác tương tự.
Trương lão đầu ngồi xổm ở dưới đất, liếm môi một cái.
Nói:
- Cứ như vậy mà tiến vào sao?
Một lời không hợp thì lập tức bay tới, ở khách sạn ngắm biển hết một ngày, ngày hôm sau thì chạy tới diệt của nhà người ta sao?
- Tôi cảm thấy vẫn còn cần chút dạo đầu thì tốt hơn một chút, nếu không như vậy thì luôn cảm thấy sống quá nhàm chán rồi, không nói tới bọn họ, ngay cả người như chúng ta đây cũng cảm thấy có chút không chân thực.
- Lúc điện của Sở Giang Vương bị diệt, không phải cũng không chào hỏi gì sao?
Luật sư An bĩu môi một cái, nói to với những người ở chung quanh:
- Nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, cố gắng giữ sức lực của mình.
- Nếu ông chủ thuận lợi ở bên trong, lão Đới sẽ thật sự là Đới Lộ, như vậy, đợi sau khi ông chủ tạo nên một vùng trời bình yên ở trong đó, chúng ta sẽ đi vào ở bên cạnh giúp hô ‘6666’ và cảm thán ‘Kinh khủng như vậy’.
- Nếu như có chuyện gì đó, chư vị ở nơi này, một người cũng đừng hòng chạy trước.
- Rốt cuộc cũng là nhân viên, coi như là có liều mạng một trận cũng phải vào xem thử một chút, xem thử có thể giúp ích được gì hay không.
- Những lời này, vốn dĩ là tôi không nên nói, cũng không cần phải nói, nhưng chỉ sợ trong đầu ai đó không tự hiểu rõ được mà thôi.
Sau khi nói những lời này xong.
Luật sư An búng tay một cái với lão đạo.
Lão đạo lập tức lấy ra một cái đồng hồ cát cao nửa người từ trong cốp sau của xe, lật ngược lại.
- Cát chảy hết, chúng ta sẽ cùng nhau đi vào.

Nhờ phúc của việc Doanh câu thường xuyên kéo anh vào nơi sâu trong linh hồn.
Ông chủ Châu coi như đã rèn luyện được.
Lúc tiến vào khe nứt có một đoạn thời gian ngắn ý thức hỗn loạn.
Nhưng đối với Châu Trạch mà nói, thực sự không tính là gì.
Sau khi tiến vào.
Vị trí cửa ra ở chân núi.
Phía trước có một ngọn núi, núi không cao lắm, đoán chừng cũng chỉ khoảng tầm trăm thước, xấp xỉ với ngọn Lang Sơn ở Thông Thành, chẳng qua là ngọn núi này rất rộng.
Trong khe nứt không gian, cơ bản chỉ chứa ngọn núi này mà thôi, cũng không còn quá nhiều vị trí để chứa thêm những thứ khác nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận