Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 235: Xích sắt dây dưa (1)

Lúc này.
Cửa chiếc Audi phía trước được mở ra.
Lão đạo có chút hả hê cười nói: - Đúng rồi, chủ xe muốn tới tìm ông tính sổ rồi.
Nhưng điều khiến người ta mở rộng tầm mắt là, sau khi chủ chiếc xe kia bước xuống lại không chạy tới nơi này gây phiền toái, mà anh ta chạy thẳng tới phía trước, lao như điên, quả thực là chạy trốn còn nhanh hơn thỏ.
Điều này khiến cả bốn người trong xe đều hơi kinh ngạc, tài xế ngồi trong xe lập tức gọi điện thoại cho cảnh sát giao thông, dù thế nào đi nữa cũng phải để cảnh sát giao thông tới đây xử lý một chút mới được.
Lão đạo lại mở cửa xe ra xuống xe trước, đi tới phía trước nhìn xem.
Lúc này, bỗng nhiên cửa sau của chiếc xe bị tông vào đuôi phía trước bật mở.
Một người phụ nữ bị trói chặt ngã lăn ra ngoài.
- Ha, em gái, chơi trò gì thế?
Lão đạo ở bên cạnh vừa nhìn vừa nói.
Cô gái rất tỉnh táo ngồi dưới đất, bắt đầu tự cởi trói cho mình, đợi sau khi có thể cởi trói xong cô ấy lại đưa tay gỡ miếng vải bịt miệng mình xuống.
- Tôi bị người ta trộm xe ở bãi đỗ xe, còn tưởng rằng bản thân đã bị bắt cóc rồi chứ. Vừa rồi vì có xe ông bám đuôi nên tên kia mới chạy mất. - Cô gái quay qua nói với lão đạo.
- Ha ha ha ha ha ha ha ha... ... ...
Lão đạo ôm bụng cười ha hả.
- Em gái, em đúng là giỏi nói đùa, thế nhưng trò đùa này của em lại chẳng buồn cười chút nào. Yên tâm đi, tuy rằng mấy người mù quáng dừng xe ngay trên đường, thế nhưng trách nhiệm lại thuộc về người đâm vào đuôi xe mấy người, chúng tôi chỉ là hành khách cũng không phải chủ xe, không có chuyện gì đâu.
- Câu chuyện giả dối này của cô ngay cả phim cũng không dám diễn như vậy, có người trộm xe của cô xong còn tiện thể bắt cóc cô luôn?
- Còn là vì chúng tôi đuổi theo xe của cô nên cô mới được cứu?
- Ôi, em gái!
- Cô muốn khiến bần đạo buồn cười chết, sau đó cũng tiện thừa kế Alipay của bần đạo sao?
Con gái nghiêng mặt, bình tĩnh nhìn lão đạo.
Lão đạo cười cười cười cười, chậm rãi không cười nổi.
Sau đó lão có vẻ hơi nghi hoặc dò xét mà hỏi thăm:
- Mẹ ôi, chuyện đó là thật sao?
Cảnh sát giao thông đến, ngay cả cảnh sát cũng tới, dù sao thì nơi này cũng đã xảy ra một vụ bắt cóc, tuy rằng tình tiết rất kỳ dị, cũng rất vô li đầu (1), đoán chừng ngay cả phim điện ảnh của Châu Tinh Trì cũng không dám dùng loại tình tiết này, sợ bị khán giả chửi bới vũ nhục chỉ số thông minh, chửi bới tính phi logic, thế nhưng không ngờ nó lại có thể xảy ra, hàng thật giá thật.
(1) Vô li đầu: Cụm từ "vô li đầu" hiện tại được dùng không chỉ để diễn tả một thể loại nghệ thuật hài mà còn để diễn tả một trào lưu của đầu thập niên 90 tại HongKong. Ý chỉ việc cố ý đưa những sự vật hiện tượng hoàn toàn chẳng liên quan gì tới nhau nhưng lại được kết hợp một cách kỳ diệu tạo ra sự thú vị và vô cùng hài hước. Đặc trưng của vô li đầu nằm ở ba yếu tố: Khoa trương - Châm biếm - Tự trào. Đây cũng là ba điểm thường thấy nhất trong các bộ phim mang đậm phong cách Châu Tinh Trì.
Có thể lúc tin tức này bắt đầu lan truyền khắp Weibo và Baidu Tieba, sẽ bị người xem chửi rủa rằng "bắt đầu là một bức ảnh, những thứ còn lại toàn bộ dựa vào biên" (2).
(2) Bắt đầu là một bức ảnh, những thứ còn lại toàn bộ dựa vào biên: Điều đó ám chỉ một số biên tập viên nhỏ từ các phương tiện truyền thông đã chế tạo nhiều nội dung không đúng sự thật với một hình ảnh không biết họ đã lấy từ nơi nào tới.
Nhưng khi đương sự vô cùng chân thực xuất hiện, đủ để khiến một đám người rớt mắt kính.
Có chút trùng hợp là, vị “quản ngục” mới làm công tác giáo dục chính trị cho Châu Trạch tối hôm qua cũng xuất hiện ở đây, một bộ dáng lão đại đội cảnh sát chỉ huy mọi người làm việc.
Hình như anh ta tên là Trương Yến Phong thì phải, Châu Trạch còn có chút ấn tượng.
Cũng đúng, cảnh sát mang trên người khí thế ngay thẳng chính trực như thế, làm sao chỉ có thể là một tên quản ngục nhỏ nhoi được.
Anh ta cũng nhìn thấy Châu Trạch, sau đó anh ta cau mày thật sâu, đi tới.
Châu Trạch mới vừa thực hiện xong việc ghi chép đơn giản, trên thực tế vụ án này đã rất rõ ràng, cảnh sát đã có thể tìm kiếm thân phận người hiềm nghi dựa vào camera giám sát, mà công việc tiếp theo cũng chỉ đơn giản là thu lưới bắt kẻ tình nghi.
- Lại gặp mặt rồi. - Trương Yến Phong đưa tay vỗ nhẹ một cái trên bả vai Châu Trạch.
Châu Trạch khẽ nhíu mày, anh có bệnh thích sạch sẽ, rất bài xích chuyện người không quen có tiếp xúc thân thể gì với chính mình.
Cho nên, đợi khi cảnh sát Trương lấy tay ra, Châu Trạch còn cố ý đưa tay lên vỗ vỗ vị trí bả vai của mình.
- ... - Cảnh sát Trương.
- Tôi lặp lại lần nữa, tôi không chế độc phẩm. - Châu Trạch có chút bất đắc dĩ lập lại.
Trong hiệu sách của anh thật sự không làm chuyện rối loạn kỷ cương gì, Châu Trạch lại là một người lười biếng, những chuyện có thể báo cảnh sát giải quyết anh tuyệt đối sẽ không tự mình ra tay, mà anh cũng chẳng có hứng thú để làm mấy loại chuyện như bàng quan đứng ngoài trêu đùa cảnh sát…
Anh tin tưởng cảnh sát nhân dân là người tuyệt đối công chính, lại là người vì nhân dân phục vụ, vẫn luôn đi theo lời kêu gọi của Đại hội 19 Đảng Cộng Sản Trung Quốc, phong khí và quy chế điều lệ của nhân viên cảnh vụ đang không ngừng được hoàn thiện và tiến bộ, đã trở thành lực lượng kiên cố và bảo đảm cứng rắn trong công cuộc kiến thiết và bảo vệ xã hội chủ nghĩa Trung Quốc!
- Có làm hay không, chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra. - Cảnh sát Trương nói.
- Nhưng tôi rất thích hoàn cảnh trong trại tạm giam. - Châu Trạch nói.
Cảnh sát Trương sửng sốt một chút, lập tức nói: - Tôi có thể hiểu lời này tương đương với một loại khiêu khích không?
- Không phải, cũng giống như rất nhiều người yêu văn nghệ nói rằng tới Tây Tạng có thể khiến con người cảm thấy được thanh lọc cơ thể, tôi cảm thấy sau khi vào trại tạm giam một lần, cũng có thể khiến sự táo bạo trong lòng mình trở nên lắng lại.
- Ha ha. - Cảnh sát Trương ngoài cười nhưng trong không cười.
Châu Trạch nhún nhún vai, chẳng còn cách nào, cũng không thể nói hình như trong trại tạm giam của cục cảnh sát có quỷ, tôi bắt quỷ miễn phí cho mấy người, được không?
- Tôi đã có danh thiếp của anh, sau chuyện này tôi sẽ liên hệ với anh để tâm sự, hi vọng chúng ta có thể gặp nhau trong trại tạm giam. - Châu Trạch nói.
- Vô cùng hoan nghênh.
Châu Trạch để lão đạo bắt xe một lần nữa, dù thế nào cũng vẫn nên về nhà trước rồi lại nói. Anh có chút mệt mỏi thật, muốn trở về phòng đọc sách nghỉ ngơi.
Chỉ có điều vì chuyện tai nạn nên nơi này hơi bị tắc, vì thế ba người phải đi bộ thêm một đoạn nữa mới có thể bắt xe.
Ông chủ Châu vừa đi vừa ngáp dài, đúng lúc này, một tiếng "sàn sạt" vang lên bên tai anh.
Cả người Châu Trạch cứng đờ, dừng tất cả động tác lại, chỉ chuyên tâm lắng nghe.
- Sàn sạt... Sàn sạt...
Đúng vậy.
Chính là tiếng xích sắt đang bị kéo rê trên mặt đất.
Rất gần.
Rất gần.
Đang ở ngay bên cạnh mình!
Nó xuất hiện rồi sao?
Theo bản thân mình rời khỏi cục cảnh sát?
Hơn nữa còn ngay giữa ban ngày!
Không nể mặt mũi của mình như vậy, ngông cuồng như vậy sao?
Chỉ có điều giống hệt với tối hôm qua, lúc này Châu Trạch vẫn chỉ có thể nghe được tiếng động, lại không thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì, cảm giác này khiến Châu Trạch rất khó chịu, cũng rất không quen.
Sự sợ hãi của loài người đến từ chính những thứ họ không biết, mà thứ không nhìn thấy chỉ có thể nghe thấy này mới là thứ dằn vặt con người nhất. Giống như hình ảnh khủng bố nhất trong phim kinh dị không phải là quỷ bỗng nhiên xuất hiện, hay khi người đánh nhau với quỷ, mà là giai đoạn con người đang đi lại trong hoàn cảnh âm trầm trước khi quỷ xuất hiện, nếu phối hợp thêm âm nhạc nữa, thật đúng là khủng bố tới không thể khủng bố hơn.
- Dừng lại.
Châu Trạch đưa tay ra hiệu cho lão đạo và Hứa Thanh Lãng dừng lại.
Lão đạo cảm thấy khó hiểu quay qua nhìn Châu Trạch, Hứa Thanh Lãng cũng giống như vậy.
Ngay cả Châu Trạch cũng không thể nào nhìn thấy vật kia, đừng nói tới hai người bọn họ.
Khi Châu Trạch dừng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận