Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1648: Sống sót (1)

Giống như là châu chấu đi trên cùng một sợi dây, một đầu xảy ra chuyện, bên này cũng không trốn thoát được.
Chẳng qua là, quả thật là trận biến cố này tới quá mức đột ngột rồi.
Lấy hiểu biết của Châu Trạch đối với vị Hải thần đại nhân kia, thế nhưng là một vị chủ nhân rất quý trọng sinh mạng của mình, rốt cuộc là gặp phải tình huống gì, mới có thể rơi vào loại tình trạng đó được chứ?
Cho dù là đến bây giờ, Châu Trạch cũng không nghĩ tới chuyện Hải thần đã hoàn toàn thăng, dù sao thì nơi này là dương gian, với cấp bậc của Hải thần, ở trên biển khơi ở dương gian, kẻ có thể tùy tiệt tận diệt nó, thực sự không nhiều.
- Khục khục… khục khục…
Vào lúc này, Hứa Thanh Lãng vẫn còn đang ho khan, máu tươi đang không ngừng tràn ra khỏi miệng của cậu ta, có thể nhận thấy được, rằng cậu ta cũng rất thống khổ.
Một vài vị trí ở trên người, có vảy rắn đang mọc ra, đồng thời cũng có vảy rắn đang rụng xuống, máu tươi, vào lúc này cũng đang không ngừng tràn ra, vừa mọc ra lại rụng đi như thế này, nhìn như không có chuyện gì, nhưng trên thực tế, lại là đang không ngừng tiêu hao nguyên khí của bản thân Hứa Thanh Lãng.
Thậm chí, thứ tiêu hao không chỉ là cơ thể, ngay cả linh hồn cũng sẽ phải chịu loại ảnh hưởng này đến mức không ngừng suy kiệt đi.
Đến cuối cùng.
Chính là thân tử đạo tiêu* rồi.
(*người chết đạo cũng mất)
Lúc trước, Hứa Thanh Lãng vì đuổi theo chuyện nhanh chóng tăng thực lực lên, đã cưỡng chế phong ấn một phần của Hải thần ở bên trong cơ thể của mình, cõi đời này, tuyệt đối không có chuyện không phải chịu bất kỳ trách nhiệm gì mà lại được hưởng lợi.
Nhất là loại chuyện đi đường tắt kiểu này, lại càng phải như vậy.
Châu Trạch đặt tay của mình lên trên vị trí ngực của Hứa Thanh Lãng.
Cụ thể nên làm như thế nào.
Bản thân Châu Trạch cũng không biết.
Nhưng cũng không thể cứ ngồi ở đây nhìn lão Hứa từ từ ngỏm như vậy chứ?
Cũng may là trên người anh có rất nhiều thủ đoạn, cứ thử từng bước từng bước một thôi chứ sao.
Ít nhất, ít nhất…
Ít nhất anh cũng phải cất giữ được linh hồn của lão Hứa.
Đến lúc đó là xuống địa ngục tham gia vào cuộc thi sắc đẹp của Cửu Thường Thị hay là đổi một thân phận khác – bắt đầu làm quỷ sai.
Thì nhìn lão Hứa tự quyết định thôi.
Châu Trạch chậm rãi nhắm mắt.
Oanh Oanh yên lặng đứng ở bên cạnh, cảnh giác nhìn khắp bốn phía, một cách tự nhiên bắt đầu hộ pháp giúp cho ông chủ nhà mình.
Lúc nhận con đường thị giác bị chặn lại, thông thường cảm giác của con người trên những phương diện khác sẽ được tăng lên, ví dụ thông dụng một chút, chính là việc thính lực của những người mù, thông thường đều sẽ nhạy cảm hơn người bình thường nhiều.
Mà giác quan mà hiện tại Châu Trạch đang che chắn, không chỉ là thị giác, mà là hầu hết các giác quan ở trên cơ thể.
Dần dần.
Vị trí lòng bàn tay của Châu Trạch chỉ còn lại tiếng tim đập theo một tần số rối loạn của lão Hứa.
Thậm chí.
Từ từ.
Ngay cả tiếng tim đập cũng bị ngăn cản lại.
Bốn phía.
Rơi vào một loại bóng tối và yên tĩnh tuyệt đối.
Rất nhanh, một khe nứt mơ hồ màu xanh lam bắt đầu xuất hiện ở trong bóng tối.
Đây là linh hồn của Hứa Thanh Lãng.
Thành thật mà nói.
Đây là lần đầu tiên Châu Trạch dùng loại phương thức trực quan này để “nhìn thấy” linh hồn.
Không giống với rất nhiều người bởi vì trình độ mà phải Trình môn lập tuyết* cực khổ bái thầy, hoặc là động một tí là rơi vào hang động dưới vách đá.
Bản thân ông chủ Châu, thật ra thì chính là một kho báu khổng lồ.
(*Trình môn lập tuyết – cửa nhà họ Trình phủ đầy tuyết: một giai thoại về lòng tôn sư trọng đạo, chỉ sự kiên nhẫn, không mệt mỏi để cầu việc học)
Chẳng qua là lúc trước anh quá lười chẳng muốn mở nó ra, mà thời điểm thực sự muốn dùng, đông sờ một cái tây ngó một chút, dường như luôn có thể tìm được một ít thu hoạch ngoài ý muốn.
Đây thật sự là trong nhà có mỏ đấy, lúc tình hình kinh tế căng thẳng, vác cây cuốc đi ra sân sau nhà mình, tùy tiện đào mấy cái cũng có thể tìm được quặng quý hiếm bán đi lấy tiền đấy.
Trên linh hồn của Hứa Thanh Lãng có những sợi tơ quấn lấy nhau rối đến rậm rạp chằng chịt, bọn chúng đang không ngừng cắt xé linh hồn của lão Hứa.
Châu Trạch thử dùng sức của bản thân can thiệp vào, nhưng loại việc tinh tế đến mức linh hồn như thế này, không phải nói can thiệp vào là có can thiệp vào được, độ khó của việc này, so với việc làm dưới kính hiển vi, có lẽ còn khó khăn hơn gấp mấy lần đi.
Hơi không cẩn thận một chút, có thể sẽ hủy diệt cả linh hồn của lão Hứa mất.
Cũng may, kinh nghiệm giải phẫu tích lũy từ đời trước của ông chủ Châu, vào lúc này cũng đã phát huy tác dụng, tình hình của lão Hứa thực sự rất nguy cấp, nhưng nếu như anh cũng luống cuống theo, vậy chỉ có thể cho lão Hứa sảng khoái một trận mà thôi.
Mười móng tay màu đen bắt đầu hiện ra ở trong bóng tối.
Móng tay mọc ra rất dài.
Phần đỉnh cũng cực kì sắc bén.
Lúc này.
Mười móng tay dưới sự khống chế của Châu Trạch.
Bắt đầu từ từ tiếp xúc với linh hồn của lão Hứa.
Mà ở trong mắt Oanh Oanh, cô ấy chỉ nhìn thấy toàn bộ mười móng tay của ông chủ nhà mình đều đã mọc ra, trên móng tay còn toát ra khói mù màu đen, nhiệt độ trong phòng cũng đang nhanh chóng hạ xuống, thậm chí là còn ngưng kết ra sương băng với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Phải biết, nơi này thế nhưng là Tam Á vào mùa hè đó.
Châu Trạch bắt đầu từ từ xử lý, móng tay giống như dao giải phẫu mà anh đã sử dụng lúc trước, loại trừ đi từng sợi tơ đen một.
Bởi vì sau khi lão Hứa “ký kết” với Hải thần, bởi vì nguyên nhân luôn đề phòng lẫn nhau, nên đều tự gia trì phong ấn, dẫn đến việc sau khi một phía tan vỡ, khiến cho mối liên kết giữa hai bên trở nên cực kỳ hỗn loạn, chuyện này khiến cho việc “phẫu thuật” của ông chủ Châu “giải phẫu” gặp phiền phức rất lớn.
Nhưng may là, sự đề phòng lẫn nhau cùng phong ấn giữa hai bên, tạo thành một vùng đệm, ít nhất là, đã cho Châu Trạch thời gian phẫu thuật.
Chờ Châu Trạch xử lý xong một sợi tơ đen cuối cùng.
Lúc mở mắt ra.
Phát hiện trời đã sáng.
Lão Hứa nhắm hai mắt, giống như là đang ngủ mê man.
Bạn cần đăng nhập để bình luận