Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 569: Tổ hai người ngạo kiều

Cậu bé cười cười, thật ra cậu bé vẫn luôn cười, từ sau khi đầu cương thi Mãn Thanh kia đổ xuống, cậu ta chưa từng ngừng cười.
Có thể là vì từ nhỏ, cậu ta đã gặp phải áp lực quá lớn, bình thường chắc chắn rất ít cười, cho nên cậu ta mượn cơ hội này một mực cười ngây ngô.
Thủ hạ làm phản, ngay cả sào huyệt của chính mình cũng sập, hang ổ cũng sắp không thể ở đâu được nữa.
Phảng phất như một người mất đi tất cả trong vòng một đêm.
Ngược lại trở nên thoải mái.
Dường như trên thế giới này đã không còn thứ gì có thể khiến bản thân thương tâm.
Cũng bởi vậy, cậu ta có thể cười thỏa thích.
Đương nhiên, hiện tại ông chủ Châu đã rất ít khi nhìn người khác, nhất là nhìn tên nhóc tuổi lớn hơn mình không biết bao nhiêu lần, nhiều khi, tư duy và tập quán của những người này đã không cách nào dùng ánh mắt của người thường để phán đoán và thăm dò.
- Ai.
Cậu bé để tay xuống.
Sau đó lại ngồi xuống bên cạnh Châu Trạch.
Phảng phất như hai người vẫn đang sóng vai trong hồ nước, cùng nhau ngâm tắm vậy.
- Kỳ thật, cho dù anh thắng hay là thua, xương cốt đều rất cứng rắn, điểm này, ngược lại không khiến cương thi chúng ta mất mặt.
- Cám ơn.
Tiếng cám ơn này nói mà chẳng có bao nhiêu thành ý.
Cậu bé một mực cho rằng câu "tổ tông của cậu" này là một loại vũ nhục.
Bị vũ nhục lâu.
Thế mà còn vũ nhục ra một loại kính trọng.
- Cô ấy đã nói rất nhiều thứ với tôi, nói về những chuyện bên ngoài. Tôi rất ít khi ra bên ngoài, một là không dám, hai là tôi cảm thấy bên ngoài và dưới này dường như không có gì khác biệt.
Không biết vì nguyên nhân gì, tiểu nam hài vẫn không ra tay giết Châu Trạch.
Nhưng hiện tại Châu Trạch còn có chuyện càng cần anh quan tâm hơn:
- Đến lượt anh xuất thủ, khiến cậu ta quỳ xuống gọi anh là cha đi.
- Anh... cầu... tôi... đi...
- ... - Châu Trạch.
Dường như từ lần trước, sau khi Trảm Tam Thi thất bại.
Đầu óc của vị này đã gặp chút vấn đề.
- Cậu ta có thể đánh chết tôi bất cứ lúc nào. - Châu Trạch nhắc nhở.
- Cùng nhau... chết... chứ sao... Ai... để... ý... đâu?
Châu Trạch gật gật đầu, đã hiểu.
Được lắm.
Anh rất tốt.
Anh rất tuyệt.
- Cô ấy đã nói về quá khứ của cô ấy, cô ấy nói cô ấy không được đi học, cho nên cô ấy có một loại kính trọng và khát cầu đối với tri thức...
Châu Trạch sửng sốt một chút.
Tiểu loli sao?
A.
Lâm Khả lừa người ta thảm tới mức nào?
Châu Trạch nhớ kỹ, lúc trước Lâm Khả đã từng so xếp hạng đại học với mình, vị kia tuyệt đối là học bá trong số học bá, cũng có thể tính là điển hình cho tri thức cải biến vận mệnh.
- Cô ấy còn nói với tôi, cô ấy thích đọc sách, cho nên cô ấy mới lựa chọn đi làm trong một tiệm sách...
- ... - Châu Trạch.
- Tôi còn để đám thủ hạ đào móc mộ phần đám tú tài văn nhân, tìm một số sách cổ đến, vốn định đưa cho cô ấy, nhưng hiện tại tôi không có cơ hội này.
Hiện tại Châu Trạch nhìn cậu bé này.
Cảm giác như đang nhìn bạn cùng phòng thời đại học khi trước.
Lúc đó, người bạn cùng phòng kia của mình cũng có một cô bạn gái rất đẹp trong trường học, cô ta vẫn luôn hô tới quát lui bạn của anh, nhưng người bạn ấy vẫn vui vẻ chịu đựng.
Đợi đến một ngày Châu Trạch đi làm gia sư ngoài giờ, trên đường đi qua một khách sạn, trông thấy cô gái kia và một người đàn ông ôm nhau, cùng đi ra khỏi nhà nghỉ.
Chuyện này, Châu Trạch không nói ra.
Có lẽ, loại chuyện này trong mỗi trường đại học đều không mới mẻ, có nữ sinh sống cuộc sống rất nở mày nở mặt ở bên ngoài, đồng thời trong trường học còn có một bạn trai điểu ty đang khổ sở chờ đợi.
Nghĩ đi nghĩ lại.
Châu Trạch lại phun ra một ngụm máu.
Lần này HP ít.
Một loại cảm giác sắp chết đánh tới, chỉ có điều anh không tiếp tục cầu Doanh Câu, mọi người cùng nhau chơi chết đi thôi, cùng nhau chơi chết thì chơi chết chứ sao.
Có một cương thi thủy tổ tuẫn táng cùng mình.
Châu Trạch không cảm thấy bản thân thua thiệt gì nhiều.
Rất kỳ quái.
Trước đó khi ác chiến với đầu cương thi Mãn Thanh kia, Châu Trạch cảm thấy mình tràn đầy đấu chí, đầy đầu đều chỉ nghĩ tới muốn sống sót, không thể chết.
Hiện tại cục diện trở nên đơn giản.
Chuyện cũng theo Doanh Câu thức tỉnh mà có chuyển cơ mới.
Chính mình ngược lại trở nên lười biếng.
Có lẽ.
Người vốn tiện như vậy.
Cậu bé quay đầu nhìn Châu Trạch một chút, nói:
- Máu của anh chảy thật lâu rồi.
- Không việc gì, tôi cảm thấy hẳn còn có thể chảy thêm một hồi.
Cậu bé gật gật đầu, hai chân cậu bé cuộn lại, không thấy cậu ta mềm yếu hay cô độc, ngược lại có chút phong phạm và thái độ của văn nghệ thanh niên.
- Vậy chúng ta tán gẫu thêm một lát, chờ anh cạn máu, chờ anh chết.
- Được.
Châu Trạch yên lặng nhắm nghiền hai mắt.
Có chút buồn ngủ.
Thật ra, nếu một người chỉ bị mất chút máu, ngược lại có thể kích thích khí quan trong cơ thể, để bản thân lập tức trở nên càng thêm phấn khởi.
Mấy năm trước, người phương Tây cho dù là bị bệnh gì, chuyện họ thường làm nhất chính là lấy máu.
Vào niên đại đó, Trung y có thể chỉ mũi xem thường Tây y.
Nhưng nếu mất quá nhiều máu, lại trở thành hăng quá hoá dở, tỉ như Châu Trạch lúc này, ngay cả sức lực để nói chuyện cũng không còn dư bao nhiêu.
- Quật... cường...
Giọng nói của Doanh Câu lại vang lên lần nữa.
- Anh tuyệt đối đừng xuất thủ, để chúng ta cùng nắm tay nhau chờ chết, anh xuất thủ, tôi sẽ xem thường anh, nhịn xuống, ngàn vạn lần phải nhịn xuống.
- Tôi mệt mỏi.
- Ngủ một lát.
Rất vô lại, rất tùy hứng, phảng phất như lão điểu ăn vạ, sớm mài ra một thân vết chai, như lưu manh vậy.
Này cũng không tính là trí khí, càng không thể tính là đùa nghịch lưu manh.
Năm đó, quả thật Doanh Câu có thực lực và địa vị quét ngang Bát Hoang và độc trấn Địa Ngục.
Nhưng hiện tại, anh ta tựa như một trò chơi.
Mà trong quá trình chung đụng.
Châu Trạch đã đánh trò chơi này tới nửa thông quan.
Doanh Câu cảm thấy mình chỉ tạm thời là hổ lạc đồng bằng, tiềm long tại uyên, trong lòng anh ta vẫn coi mình là mình trước kia, nếu không, anh ta đã không làm ra hành vi chờ đợi Phật hiện thân lúc trước.
Nhưng trong mắt ông chủ Châu, thật ra có một số tiện nhân vốn quái đản.
Ai mà không có lúc cần chữa thương, cần nghỉ ngơi?
Dựa vào cái gì tôi phải chiều theo anh?
Quen!
Cậu bé còn đang nói chuyện không ngừng, đại bộ phận đều là những chuyện tiểu loli nói cho cậu ta biết.
Cậu ta không phải đứa bé, cũng không tính là người bình thường, nhưng ít ra vẫn có thể tính là giống đực.
Tiểu loli thật sự đã lừa cậu ta xoay quanh.
Nhưng đến cùng, là công lực của tiểu loli quá thâm hậu hay thật ra chính bản thân cậu ta đã chán ghét tháng ngày trầm luân trong ổ quỷ, cho nên muốn chìm đắm vào?
Này không ai biết.
Máu của Châu Trạch vẫn đang chảy ra, không ngừng.
Từ chỗ anh dựa vào khung cửa, một đường hướng xuống.
Một đường chảy dài.
Mắt Châu Trạch đang nhắm, phảng phất như anh đã ngủ thật rồi.
Bởi vì bên cạnh anh là một đầu cương thi.
Thật sự có thể tạo ra hiệu quả như Oanh Oanh đang ở bên cạnh.
Ngủ ngủ.
Dường như là vì thân thể suy yếu, đầu Châu Trạch dựa xuống dưới, vừa vặn tựa lên trên người cậu bé.
Cậu bé sửng sốt một chút, sau đó nhìn kỹ lại, phát hiện Châu Trạch còn đang trong trạng thái hơi thở mong manh, máu thế mà còn đang chảy, nhưng vẫn chưa chết.
Chỉ có điều nói nhiều như vậy.
Cậu bé cảm thấy dường như mình không còn chuyện gì để nói.
Thổ lộ hết nhu cầu, đã biểu đạt xong những lời cần biểu đạt.
Chính mình cũng đã thỏa mãn.
Thỏa mãn rồi, vậy kết thúc đi.
Một tay cậu bé đặt lên cổ Châu Trạch, hơi nghiêng đầu.
- Nơi này là nơi tốt, anh chết ở chỗ này cũng đáng giá.
Tay cậu bé bắt đầu phát lực.
Trên mặt Châu Trạch lộ ra thần sắc thống khổ.
Không có dị biến, cũng không có chút dấu hiệu nào, càng không có đặc thù gì khác.
Cậu bé có chút thất vọng.
Thất vọng ở chỗ người này.
Lại bị chính mình giết chết dễ như trở bàn tay.
Thời gian.
Dường như hết thảy đều trở nên tẻ nhạt vô vị.
Bất tri bất giác, cậu bé buông lỏng tay ra, lười giết anh, là lười thật.
Nhưng mà.
Ngay khoảnh khắc cậu bé buông tay.
Một luồng khí tức đặc thù bỗng nhiên xuất hiện, chớp mắt đã qua!
Trên mặt cậu bé lộ ra vẻ nghi hoặc.
Sau đó là chấn kinh.
Sau đó lại biến thành... hoảng sợ.
Cậu bé nơm nớp lo sợ đứng lên, bước chân có chút lảo đảo, một bộ gặp quỷ nhìn chằm chằm Châu Trạch, thậm chí, cậu bé đã quên dưới chân mình nên làm thế nào.
Cậu bé đang chờ đợi.
Chờ đợi chủ nhân của luồng khí tức làm bản thân mình run rẩy xuất hiện,
Cậu bé cảm thấy ở thời điểm này.
Mình đã không còn bất kỳ quyền chủ động gì.
Cậu bé đang chờ đối phương lên tiếng, chờ chỉ thị của đối phương, chờ đối phương hỏi tội.
Thậm chí.
Chờ đối phương mở mắt ra.
Sau đó dưới ánh mắt chăm chú của đối phương.
Mình sẽ quỳ xuống!
Nhân loại thích dùng phương thức giai cấp để phân chia con người thành đủ loại khác biệt, cũng là cái gọi là quý tộc và kẻ ăn thịt, nhưng hình thái sinh mệnh của cả hai, kỳ thật không có khác biệt gì trên mặt bản chất.
Máu của quý tộc và máu của dân đen không có gì khác biệt, mệnh của quý tộc và mệnh của dân đen cũng không có gì khác biệt.
Nhưng những chủng tộc còn lại, bao quát cương thi.
Giữa bọn họ rất chú trọng cấp độ huyết mạch.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao cậu bé có thể thu phục những con cương thi khác, đồng thời cũng là động lực khiến đầu cương thi Mãn Thanh kia muốn thông qua thôn phệ để đề cao cấp độ sinh mệnh mình.
Nhưng cậu bé đứng bên cạnh chờ thật lâu.
Châu Trạch vẫn đang say ngủ.
Không phải đang gạt cậu ta.
Cũng không phải đang đùa bỡn cậu ta.
Anh thật sự đang ngủ.
Kìm chế nội tâm run rẩy của mình.
Cậu bé lại run run rẩy rẩy ngồi xổm xuống trước mặt Châu Trạch.
Cậu bé thò tay ra.
Trên tay, mặc dù năm móng tay đã bị mài mòn rất nhiều trong trận chiến lúc trước, nhưng vẫn chiết xạ tia sáng khiến người sợ hãi.
Mặt lộ vẻ khó xử.
Móng tay này.
Không cách nào đâm xuống.
Cậu bé lại từ từ đứng lên.
Bắt đầu rút lui.
Cậu bé định rời khỏi.
Khi cậu bé mới vừa đi được mười mét.
Con ngươi Châu Trạch.
Chậm rãi mở ra.
Cậu bé như bị điện giật, thân thể cậu bé vốn suy yếu, thương thế nặng nề, không cách nào ức chế nổi bản năng của chính mình, vậy mà cậu bé thật sự quỳ xuống.
Ở thời điểm này.
Cậu bé mới phát giác được.
Chính mình giống như.
Thật chỉ là một đứa bé.
- Vì... cái... gì... không... giết...
Tiếng chất vấn truyền đến.
Trán cậu bé đã kề sát mặt đất, không dám đáp lời, luồng khí tức này vô cùng kinh khủng, khiến cậu bé không thể nảy sinh chút cảm xúc phản kháng.
- Nhanh... giết... a...
- Không dám, không dám, tôi sai, tôi sai rồi, tôi có mắt không biết Thái Sơn, tôi không nhận ra được...
Lời cậu bé đã có chút không mạch lạc.
Cậu bé cho rằng đối phương đang hỏi tội mình.
Mà chính mình.
Tựa hồ thật sự là tội nghiệt ngập trời.
- Anh ta... ngủ... vừa rồi... thế mà... ngươi lại... đi... như vậy…
- Anh ta... chắc chắn... cho rằng... là ta... tiếc mệnh... xuất thủ... ngăn trở... ngươi...
Cậu bé quỳ trên mặt đất.
Run lẩy bẩy.
- Nhanh... giết... nếu không... anh ta… tỉnh lại... khẳng định... sẽ... cười ta...
Bạn cần đăng nhập để bình luận