Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 687: Đến đây, thương hại nhau (1)

Nói thật ra, Châu Trạch còn chưa gặp Hắc Bạch Vô Thường, hơn nữa trước đó khi cùng Doanh Câu lượn lờ trong địa ngục, giết nhiều quan binh âm ty như vậy, cũng chưa từng thấy Hắc Bạch Vô Thường đầu trâu mặt ngựa này.
Trên thực tế, Châu Trạch cũng bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc thật sự có Hắc Bạch Vô Thường không.
Dù sao.
Lần trước lục phát đón mấy người mình đi thí luyện, mấy tuần kiểm dưới trướng hoặc mặc quần áo màu đỏ thẫm hoặc mặc màu tím, toàn bộ quang vinh chói lọi giống như khủng long chiến đội.
Đoán chừng cổ đại cũng có những tuần kiểm hoặc phán quan có kiểu khẩu vị này, nhưng khi đó địa ngục lưu hành mặc kiểu dáng quần áo màu đen và màu trắng, chậm rãi cũng lưu truyền ra truyền thuyết về Hắc Bạch Vô Thường.
Nhưng mà.
Trước không bàn đến hai người này rốt cuộc có phải là “Hắc Bạch Vô Thường” hay không.
Trước khi vào cửa hai người này là người thường, sau khi vào cửa lại trực tiếp phóng ra âm khí, khẳng định không phải đến cửa đầu thai đưa công trạng, đây là trực tiếp có ý tứ biểu lộ thân phận.
Quả nhiên.
Sau khi hai người đi vào.
Lại có một người đàn ông mặc áo lông thật dày đẩy ra tiến vào.
Áo lông dày này không khác gì áo của nhóm người mặc đi lên núi tuyết.
- Hắt xì!
Sau khi người đàn ông đi vào đã hắt hơi một cái.
Cho mỗi Hắc Bạch Vô Thường trước mặt một đòn.
- Cái quái gì vậy, tạo dáng thì cứ tạo dáng, việc gì phải thả khí lạnh chứ!
Người đàn ông lấy một tờ khăn giấy lau nước mũi, rồi chủ động đi về phía Châu Trạch.
Anh nhìn thấy Bạch Oanh Oanh.
Lúc này lại run run một cái.
- Ôi trời ơi.
- Chỗ này còn có một máy làm lạnh!
Người đàn ông kia có phần không dám tiến tới trước.
Ngồi xuống chỗ cách Châu Trạch một chút.
Châu Trạch ý bảo Oanh Oanh đi thêm cho mình một tách cà phê.
Đồng thời cầm lấy tờ báo.
Không quan tâm đến đối phương.
Tuy rằng mới vừa rồi ông chủ Châu mới vừa chế giễu bản thân dường như không biết nên làm ông chủ như thế nào.
Nhưng giả vờ như thế nào và ỷ vào thân phận mình như thế nào.
Chuyện này không cần ai dạy.
Người bình thường đều biết.
Không coi ai ra gì thôi, quá đơn giản.
- Ha ha, tính tình này, tôi thích!
Người đàn ông xoa đôi tay, thở khí nóng vào lòng bàn tay, nói ngay vào điểm chính:
- Người anh em.
- Cậu họ Châu đi, đi theo tôi lăn lộn đi, đi theo tôi, cam đoan cậu có thịt ăn!
Châu Trạch dời tờ báo sang bên.
Nhìn đối phương.
Giống như nhìn một thằng hề.
Trước giờ ông chủ Châu chưa cảm thấy bản thân sẽ là nhân vật chính trong hiệu sách của mình giống như trong tiểu thuyết.
Tùy tiện ném xuống một khí thế vương bá đã hiện ra.
Người chung quanh lập tức cúi đầu bái.
Nhưng chưa bao giờ nghĩ tới bản thân sẽ thành nhân vật đào kép đi dập đầu cho người khác.
Tên này có bị bệnh không.
Tới cửa không nói hai lời đã định thu bản thân làm thuộc hạ?
- Không có chuyện gì, không có chuyện gì, trước tự giới thiệu, tôi họ Câu, tên Câu Tân, lúc còn sống là người Hải Nam, hiện giờ đang định cư ở Phúc Kiến.
- Cách làm người của tôi, thích lòng dạ ngay thẳng, không có ưu điểm gì khác, chính là số may mắn, cho nên, người đi theo tôi đều có phúc báo.
- Phúc báo thứ này, cậu biết mà?
Câu Tân nhìn Châu Trạch.
Châu Trạch gật gật đầu.
- Haizzz, vấn đề là tôi được nhiều phúc báo lắm, thật sự, giống như đời con cháu dưới kia, tích trữ quá lâu không dùng đến, sẽ tự tràn ra.
- Đây chẳng phải quá lãng phí sao?
Châu Trạch híp híp mắt, lần đầu tiên nghe thấy.
Khoe khoang như vậy.
Tôi nhiều may mắn, theo tôi lăn lộn, cùng nhau hưởng phúc!
Đây con mẹ nó kể cả Hán Quang Vũ Đế Lưu Tú thiên mệnh chi tử năm đó.
Cũng không dám thổi phồng bản thân như vậy đi?
- Hắt xì!
Câu Tân lại hắt hơi một cái.
Cười hề hề vỗ ngực mình.
Nói:
- Đừng không tin, thật đó, tôi người này không có sở trường gì khác, chính là rất may mắn.
- Tôi đây có một người bạn, không khác cậu lắm, như thế này đi, trở về tôi giới thiệu cho cậu quen biết, hai người có thể tỷ thí với nhau.
Châu Trạch nói chính là lão đạo.
[Thư phòng khinh thường mời chào công kích ngài.
Chỉ phát động vũ khí phản kích luật nhân quả đối với ngài]
Ông chủ Châu không để ý đến mời chào của anh ta.
Vả lại chuẩn bị phái ra lão đạo rắc rối hàng đầu bên mình.
- Ha ha, tai nghe là giả, đến đây đi, tiểu Hắc, tiểu Bạch, để cho cậu ấy biết một chút.
Bị gọi là tiểu Hắc tiểu Bạch tự nhiên là hai Hắc Bạch Vô Thường ở phía sau.
Hai người cùng tiến lên trước một bước.
Hai tay kết ấn.
Quát khẽ:
- Âm ty có thứ tự, vong pháp vô tình!
- Âm ty có thứ tự, vong pháp vô tình!
Trong phút chốc.
Hai đường sóng khí mạnh mẽ chợt xông về phía Châu Trạch.
- Làm càn!
Bạch Oanh Oanh ném tách cà phê cầm trong tay ra.
Cả người lao đến.
Hai tay vung lên.
Trực tiếp đánh tan hai đường sóng khí!
“Choang!” một tiếng.
Tách cà phê rơi trên đất.
Vỡ vụn.
Ông chủ Châu hơi đau lòng.
Hắc Bạch Vô Thường không tiếp tục công kích, thật ra thế công trước đó chỉ là vô hình mà thôi, chỉ có bề ngoài, cho nên Oanh Oanh đỡ được không có vấn đề gì lớn.
Nhưng bọn họ dùng.
Là khẩu quyết giống như khi luật sư An đánh nhau.
Có ý tứ.
Người tên Câu Tân.
Tiểu Hắc tiểu Bạch dưới trướng này.
Là tuần kiểm?
- Người anh em đừng hiểu lầm, bọn họ không phải là tuần kiểm, thật ra kể cả tôi còn cách bộ đầu một chút đấy, ha ha, tôi cũng như cậu, cũng chính là quỷ sai.
- Hai người bọn họ.
- Trước khi chưa gặp được tôi, lăn lộn tệ nhất trong đám quỷ sai.
- Từ sau khi đi theo tôi, một đường kỳ ngộ, hiện giờ vù vù tăng lên cao, nếu không phải bởi vì hồn huyết cho tôi, hiện giờ nói không chừng đã là tuần kiểm, nhưng lên thẳng bộ đầu không phải là vấn đề lớn.
- Anh có ý gì?
Châu Trạch buông tờ báo xuống.
Bắt đầu hỏi nghiêm túc.
- Không có ý gì, tôi vừa đến Thông Thành, trước kia cũng chỉ nghe nói đến quỷ sai của Thông Thành không tệ, nên chạy đến, vốn chỉ định tùy tiện nhìn xem, nhân tiện kết giao bạn bè gì đó.
- Ai nghĩ đến.
- Càng tới gần hiệu sách của cậu tôi lại càng hưng phấn.
- Ôi má ơi.
- Loại tình cảm kích động tôi càng ngày càng không khống chế nổi bản thân!
- Tôi đã cảm thấy.
- Người anh em.
- Cậu là người của tôi.
- Không sai!
Đây có ý.
Anh điên cuồng mà tin tưởng vào giác quan thứ sáu của mình.
Châu Trạch lắc đầu, tuy rằng cảm thấy người trước mắt hơi điên khùng không đáng tin, nhưng đối phương không lộ ra ác ý gì, ông chủ Châu cũng không phát tác, mở miệng từ chối thẳng:
- Xin lỗi, tôi chưa có hứng thú làm tiểu đệ cho kẻ khác.
Bản thân có chứng nhận quỷ sai cao nhất bên người, cần gì phải làm tiểu đệ cho kẻ khác?
Làm tiểu đệ và làm ông chủ, là người bình thường đều sẽ lựa chọn vế sau.
Hơn nữa.
Hiện giờ tên ngu ngốc cứng đầu còn đang ngủ say.
Bản thân không lo lắng vì mình thì cũng nên lo lắng vì tên ngu ngốc cứng đầu này một chút.
Lỡ như về sau người ta tỉnh lại.
Vừa thấy tình huống này.
Đoán chừng sẽ trực tiếp tức chết đi.
- Vậy thật sự đáng tiếc, đáng tiếc.
Câu Tân vỗ ngực liên tục, có vẻ thật đau thương.
- Được rồi, cứ như vậy đi, xem ra tôi và cậu vô duyên.
Nói xong.
Câu Tân đã đứng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận