Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 732: Trêu hoa ghẹo nguyệt! (1)

Có thể nói, nếu như không phải trong linh hồn anh còn có một ngọn thái sơn trấn áp, cho dù mấy vạn quân hồn này không hề có chút ác ý gì với mình, khi bản thân mang theo bọn họ tiến lên, luồng cảm giác áp bách này cũng có thể khiến cho linh hồn mình đột ngột bị ma diệt.
Nếu luật sư An cũng rõ ràng nơi này tồn tại cơ duyên lớn, như vậy người biết được khẳng định cũng không thể ít, nhưng vì sao còn tiếp tục mặc cho mấy vạn quân hồn này ở đây, không cần đến một khối công đức lớn như vậy?
Đơn giản vì không có điều kiện này, sợ chết tươi bản thân đi.
Luật sư An đưa mặt mình đến trước mặt Châu Trạch, giơ tay chỉ bản thân, nói;
- Ông chủ, còn nhớ rõ tôi không? Tôi là lão An, quản gia anh tín nhiệm nhất, anh em sống chết với anh!
Ánh mắt Châu Trạch băt đầu chậm rãi khôi phục tỉnh táo.
Vả lại trong ánh mắt.
Dường như mang theo một chút ý tứ hàm xúc đặc thù.
Rồi sau đó.
Anh nhìn sang Oanh Oanh bên cạnh.
- Oanh Oanh...
- Ông chủ à ~~
- Đánh anh ta... một trận...
“... ...” Luật sư An.
Oanh Oanh nhìn sang luật sư An bên cạnh.
Lại quay đầu nhìn về phía ông chủ nhà mình.
Thấy ông chủ nhà mình chậm rãi gật đầu.
Lập tức đáp tiếng:
- Được, ông chủ!
Oanh Oanh đứng lên.
Vén tay áo!
- Con mẹ nó, cô lầm rồi, ông chủ nhà cô muốn đánh là lão Hứa, anh ta lại dám cởi áo chuẩn bị hong khô trước mặt người khác.
- Đã hở ngực rồi.
- Có đồi phong bại tục, có... ...
Oanh Oanh vung nắm tay lên.
“Phịch!”
- A!!!
Trên đường trở về, Hứa Thanh Lãng lái xe, luật sư An ngồi ghế phụ, mặt mũi bầm dập.
Oanh Oanh không nương tay, từng quyền nện xuống, đều hàng thật giá thật.
Luật sư An không phản kháng, cũng không né tránh, cứ ăn vài quyền như vậy, tuy rằng Oanh Oanh không xuống tay độc ác, nhưng nắm tay của nữ cương thi nào dễ đối phó?
Trên mặt còn tốt, chỉ rách vài vết, nhưng trên cánh tay và chân đoán chừng bị nứt xương mấy chỗ.
Nhưng trên mặt anh không hề có vẻ oán hận, ngược lại hơi thoải mái, nếu không phải khóe miệng bị rách, anh còn định huýt sáo bày tỏ sung sướng của mình.
Nếu ông chủ không nói gì, nhìn như sóng êm gió lặng, nhưng khoản nợ này thật ra xem như nhớ kỹ, về sau kiểu gì cũng có lúc xử lý.
So với “Bình an vô sự” ở trước mặt mọi người.
Trực tiếp kêu Oanh Oanh đánh cho mình một trận.
Ngược lại là một kiểu “Giơ cao đánh khẽ”.
Chuyện này.
Coi như xử lý như vậy.
Coi như nể tình mọi người.
Cũng bởi vì vậy, tuy rằng bị tẩn một trận, nhưng tâm tình của luật sư An lại không tệ, tảng đá vẫn đè nặng trong lòng anh hiện giờ đã rơi xuống đất.
Gọi điện thoại liên hệ với hiệu sách, ông chủ báo lại ba người Câu Tân còn chưa tỉnh, vẫn ở trong phòng theo dõi, mà bởi vì cảnh sát điều tra nguyên nhân vụ nổ mạnh, hiệu sách mới vừa sửa chữa, cách sửa chữa xong còn rất sớm, vả lại cho dù sửa chữa xong rồi, còn phải đặt ở đó thông gió một khoảng thời gian ngắn.
Cũng bởi vì vậy, đám người Châu Trạch không định vội đi về, đã khó khăn lắm mới đi ra ngoài được một chuyến, cứ chơi đùa giải sầu đi, coi như xây dựng đội ngũ phúc lợi công ty.
Dù sao trong bốn người trên xe còn có hai bệnh nhân, Vân Nam nơi này non xanh nước biếc, cũng thích hợp an dưỡng.
Cuối cùng.
Mọi người lựa chọn đi Lệ Giang.
Luật sư An mang theo cánh tay bó băng vải, chọn một homestay trong thành cổ Lệ Giang, đã vào đêm, khi xuống xe, Oanh Oanh đỡ Châu Trạch, Hứa Thanh Lãng đỡ luật sư An, dưới sự hướng dẫn nhiệt tình của ông chủ homestay, đoàn người tiến vào phòng trọ.
Ông chủ này là người cao gầy, trên mặt mang nụ cười tươi, được gọi là nhiệt tình, tuy rằng ít nhiều có phần ngoài ý muốn đối với đoàn người bị thương này, nhưng trên mặt lại không hiện ra.
Lúc đặt phòng.
Châu Trạch và Oanh Oanh một gian.
Luật sư An vốn mãnh liệt yêu cầu cùng một gian với Hứa Thanh Lãng, bởi vì anh bị thương rất nặng, một mình ở không tiện, nhưng cuối cùng dưới kiên trì của Hứa Thanh Lãng, vẫn mỗi người một gian.
Sau khi bố trí xong.
Luật sư An run run rẩy rẩy từng bước một đi vào trong phòng Châu Trạch.
Châu Trạch đang nằm trên giường, Oanh Oanh đang mở nước thử độ ấm vào bồn tắm lớn, đường sá xa xôi giày vò lâu như vậy, cô biết ông chủ nhà mình khẳng định rất muốn tắm rửa.
Phải biết rằng, khi ở phòng sách, Châu Trạch kiên trì phải tắm hai lần sáng tối, nếu phải đi ra ngoài, sau khi trở về còn tắm thêm một lần.
Luật sư An lấy hai gói thuốc từ trong túi ra, ném xuống giường Châu Trạch, bản thân lấy ra một bao, rút hai điếu, ném cho Châu Trạch và mình cũng ngậm một điếu.
- Ha, tôi vừa xin chút hàng chỗ ông chủ nhà, boss có cần một chút không?
- Hàng?
- Đúng vậy, boss làm bác sỹ, chắc cũng đã nhìn ra được, chủ nhà kia chơi hàng, thân mình đã sắp bị vét sạch rồi, xem chừng cho dù không có vận rủi gì, cũng không sống được vài năm.
- Nhưng mà thứ đồ chơi này có thể giảm đau, tôi vừa hỏi chỗ ông ta, ông ta còn giả ngu đó.
- Tôi không cần.
- Ừm, vậy thôi, đúng rồi, buổi tối ở đây còn tổ chức nướng thịt, boss có đi không? Có hộ gia đình ở đây còn có bạn bè ông chủ nhà mời đến, nói là nướng thịt, nhưng có phần giống như tiệc xem mắt.
- Con mẹ nó, trước kia còn không biết, hiện giờ cảm thấy vào Lệ Giang này, khắp nơi đều là không khí động dục.
Trên thực tế, không chỉ Lệ Giang còn có mấy chỗ như Đại Lý, tuyên truyền ra ngoài đều là khách sạn homestay, đều chủ động lấy nó ra tuyên truyền.
Châu Trạch lắc đầu.
Anh thật sự không hề cảm thấy hứng thú với mấy chuyện “HI” này.
Lúc này, Oanh Oanh đang mở nước bên cạnh bồn tắm lớn quay đầu lại nói:
- Trên người ông chủ có vết thương đó, đi sao được.
Luật sư An nghe vậy cười đểu, hai tay chắp lại, nói:
- Có thể a di đà Phật.
Thấy Châu Trạch không có hứng thú với phương diện này, luật sư An cũng không lưu lại lâu, đứng dậy, lại khập khiễng đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng tiêu điều chật vật như vậy của luật sư An.
Trong lòng Châu Trạch đột nhiên dâng lên một cảm xúc bội phục.
Đã như vậy rồi
Mà anh ta còn nghĩ đến đi chơi.
Không sợ nứt xương a di đà Phật thành gãy xương sao?
- Ông chủ, nước lấy xong rồi, đến ngâm đi.
Dưới nâng đỡ của Oanh Oanh.
Châu Trạch ngồi vào bồn tắm lớn.
Mới cảm thấy nước hơi nóng.
- Nóng sao? Ông chủ, tôi lại thêm nước lạnh vào?
- Không cần, cô ngồi vào là được rồi.
... ... ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận