Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1466: Ăn vụng! (3)

Phải biết.
Ông chủ Châu thế nhưng là loại người đáng sợ đến mức có thể đi vào tủ đông bên trong nhà xác của bệnh viện để ngủ trưa đấy.
- Có thể ăn được không? - Châu Trạch hỏi.
Cô gái da đen dùng sức gật đầu.
Châu Trạch cũng không do dự gì.
Trực tiếp đưa viên tinh thể màu xanh lam này vào trong miệng mình.
Sau khi nuốt xuống.
Lúc này, từ trong dạ dày truyền đến một trận rùng mình, nhưng rất nhanh thì đã tan hết, ngược lại còn có một dòng nước ấm bé nhỏ đang bắt đầu đang vận chuyển ở bên trong cơ thể mình, thoải mái đến mức khiến cho Châu Trạch thiếu chút nữa đã không khống chế được mà kêu ra tiếng rồi.
Trong lúc ông chủ Châu vẫn đang hưởng thụ loại cảm giác cực kì thư thái này.
Một người.
Dường như là bị đánh thức:
- Anh… đang… ăn… vụng… thứ… gì… đấy…

Doanh câu, trong phần lớn thời gian bình thường, đều trong trạng thái ngủ say.
Điều kiện có thể khởi động trạng thái thức tỉnh của anh ấy chỉ có hai cái.
Một là có khi có cơ hội có thể “chế giễu” Châu Trạch.
Chuyện này cũng vì lúc đầu khi ở địa ngục, ông chủ Châu đã “bíp bíp” ở bên tai anh ấy không biết bao nhiêu lần.
Một điều kiện khác, thì chính là lúc có đồ ăn.
Châu Trạch đã từng nghĩ rằng, sở dĩ Doanh câu thích ăn như vậy, là bởi vì hiện tại anh ấy cần bổ sung số lượng lớn để tu bổ bản thân.
Sau đó, khi biết được một ít chuyện trước kia của Doanh câu.
Ông chủ Châu càng phát giác.
Rất có khả năng, bản thân Thiết hàm hàm chính là một kẻ tham ăn đi.
Kẻ tham ăn cộng thêm mắc bệnh lười, thông thường, sau khi ăn hết đồ giao hàng thì sẽ chất đống ở trong nhà hoặc là chất ở dưới gầm giường, sau đó tích thành một đống lớn.
Thật giống như Doanh câu cũng không thua kém, sau khi ăn người ta xong thì ném ngay xương của người ta ở bên cạnh, không cẩn thận, liền đã chất thành một vương tọa bạch cốt như vậy.
Vào lúc này, nếu như Doanh câu “thức tỉnh”, vậy rất hiển nhiên, tinh thể màu xanh lam mà anh vừa mới ăn hết kia, vậy hẳn là có tác dụng với Thiết hàm hàm.
Ngược lại ông chủ Châu cũng không vội trả lời Doanh câu, mà nhìn về phía cô gái da đen, hỏi:
- Đây là cái gì?
Hỏi đây là loài thực vật gì.
- Thứ này là do chính bản thân anh ấy trồng ra, lúc trước không hề có giống loài này. - Cô gái da đen trả lời thẳng thắn.
Cô ta có thể nhìn ra được, ông chủ rất hài lòng đối với món quà này, nhìn từ góc độ đó, hơn nửa năm mà người đàn ông nhà mình bỏ ra trước đó, đều có giá trị.
- Loại sản phẩm mới sao?
- Đúng, chẳng qua là anh ấy đã lấy một cái tên cho nó.
- Ồ? Tên gì?
- Tên là sự khen ngợi của tình cha.
- ... - Châu Trạch.
Rất hiển nhiên, cái tên này là do cô gái da đen tự mình đặt ra tức thời.
Những chi tiết nhỏ này, Châu Trạch chẳng muốn đi để ý, tiếp tục hỏi:
- Làm sao trồng ra được?
- Thứ sử dụng, là phân bón từ vong hồn.
- Vong hồn?
Ông chủ Châu không buồn tức giận.
- Vâng, trong hơn nửa năm đó, vong hồn rất nhiều, có một số biến thành lệ quỷ, nhưng phần lớn, đều không biến thành lệ quỷ được, chỉ có thể thống khổ ở lại trong dương gian sau đó hồn phi phách tán.
Châu Trạch gật đầu một cái, quá trình này, anh đã từng trải qua, nói thật, quả thật là rất thống khổ.
Có chút giống như biến bản thân thành một chậu nước, sau đó vào đổ ra sân vào mùa hè, tiếp đó, chính là chờ đợi bản thân từ từ bị bốc hơi sạch.
Lăng trì, bào cách*,… những cực hình tàn khốc này, so với quá trình “hồn phi phách tán” này mà nói, đều là trò trẻ con mà thôi, thậm chí, dưới sự so sánh này, còn có thể nói, nó lại có vẻ dịu dàng đến như vậy.
(*lăng trì: cực hình lóc thịt; bào cách: cực hình dùng sắt nung đỏ đốt da người)
- Những vong hồn đó sẽ bị nó hấp dẫn tới, lấy câu của nó sẽ tiết ra một loại chất lỏng làm tê liệt linh hồn, những vong hồn đó sẽ bị gây mê ngay tại chỗ này, sau đó sẽ bị hấp thu.
- Cuối cùng, ngưng tự thành loại trái cây mà xanh lam này.
- Đúng vậy, chúng tôi sẽ coi những vong hồn đó thành nguyên liệu, nhưng trong tình huống hiện tại mà xem, thế nhưng thật ra là chúng tôi cho bọn họ một cái chết cực kỳ nhân đạo không đau đớn.
Vừa nói.
Cô gái da đen còn móc trong ngực ra một cái bao bố lớn, sau khi mở bao bố ra, xuất hiện tiền âm phủ đầy ắp.
- Đây là lời cảm ơn của bọn họ dành cho chúng tôi.
Rất nhiều người, trong lúc bọn họ làm việc đều thích tìm một ít cớ cho mình, để che giấu bản tính tham lam của mình, nhưng không thể không nói, hiệu quả của gốc thực vật này, đối với những vong hồn đó mà nói, đúng là giống như âm thanh của thiên nhiên vậy.
Có thể nói, tiếng và miếng, đều có cả.
- Sản lượng được nhiều bao nhiêu?
Đây là vấn đề mà Châu Trạch quan tâm.
Không phải thứ gì Doanh câu cũng có thể ăn được, ngược lại thì thứ này cũng có thể miễn cưỡng ăn được, nhưng trên phương diện công hiệu, so sánh với những thứ đồ bổ ở loại cấp bậc như long mạch hay lão Hầu Tử kia, hiển nhiên là không cách nào so sánh được.
Nếu như nói long mạch là một cái bánh nhân thịt, như vậy hai người đám lão Hầu Tử sẽ tương đương với một cái bánh bao nhân thịt, mà kẻ ở trước mắt này, chỉ tương đương với một viên đậu phộng mà thôi.
Nếu như trên mặt sản lượng không được, như vậy thì chỉ có thể dùng làm đồ ăn vặt thỉnh thoảng ăn một bữa ngon mà thôi.
Nói đến sản lượng, cô gái da đen có chút lúng túng đan chéo ngón tay, nói:
- Ông chủ, nửa năm qua, chỉ kết xuất được bấy nhiêu thôi, mười hai viên.
Ừm.
Mười hai viên đậu phộng…
Chỗ chết người nhất chính là.
Châu Trạch hiểu rõ.
Chờ sau khi đám phán quan tuần sứ hoàn dương đi lên này hoàn thành việc dọn dẹp tầng cơ sở xong, Địa Ngục Chi Môn được mở ra một lần nữa, trật tự âm dương sẽ được khôi phục trình độ mới sau hơn một năm qua.
Chờ đến lúc đó, lại muốn tiếp tục chơi lại bài vừa có tiếng vừa có miếng như thế này sẽ rất khó khăn.
Đồng thời, vấn đề mang tên tăng sản lượng lên, cũng sẽ trở nên ít thực tế hơn một chút.
- Tiếp… tục… ăn…
- Anh ăn tiết kiệm một chút đi, chỉ có mười hai viên, không đúng, chỉ còn lại mười một viên mà thôi.
Ông chủ Châu trực tiếp cự tuyệt hành vi tham ăn của Doanh câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận