Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1801: Tiên! (1)

Ngày hôm nay.
Ông cũng vẫn không chạy thoát được số mệnh này!
Tiên nhân, Tiên vương, Tiên đình.
Cuối cùng cũng như một con chó mất nhà dưới tay tôi!
Tiếng tiếng kêu hót thanh lệ phát ra từ trong miệng Hạn Bạt, ngay sau đó, bóng dáng to lớn của một con Phượng Hoàng toàn thân màu trắng mang theo tử khí nồng đậm bao trùm lên!
Phượng Hoàng và bàn tay của Tiên vương xảy ra va chạm ở giữa không trung.
Có thể nói là.
Một khi song phương nơi này giao thủ.
Trong một khoảnh khắc, thoáng cái đã khiến cho đám đại năng đang loạn chiến ở bên dưới trở nên ảm đạm mờ nhạt.
Mọi chuyện chỉ sợ so sánh, phảng phất như thể phía bên nhà mình bên này chẳng qua chỉ là gây lộn xộn một chút, so với trận chiến của hai người ở trước mắt, thật sự có chút không đáng nhắc tới rồi.
Nhưng đáng đánh thì vẫn phải đánh, nên tranh cướp thì vẫn phải tranh cướp, có thể có tự tin gia nhập vào trận chiến, hoặc là những kẻ không có đường lui, hoặc không thì chính là có sự tự tin tuyệt đối.
Quần hùng săn hươu, cuối cùng hươu chết về tay ai, vẫn còn chưa thể biết được!
...
Trong chủ điện của âm ti địa ngục, Đại Trường Thu cùng Tiểu Thất và Tiểu Bát đứng thành một nhóm, ở trước mặt, ở trước mặt hai người đặt một tấm gương to lớn, ở trong gương, đang chiếu lại tình hình của trận loạn chiến.
Tiểu Thất Tiểu Bát, ngược lại cũng không phải bởi vì nhỏ tuổi, mà bởi vì bọn họ vốn chính là hai ngón tay út từ xưa, bất luận là trên mặt tính cách hay trên những phương diện khác, so với đám anh trai của bọn họ, dĩ nhiên là yếu hơn rất nhiều.
Trận hỗn chiến đang ở ngay trước mặt, nhưng thật ra thì lập trường của bọn họ đã lựa chọn xong xuôi, dù sao, bàn tay của Tiên vương kia, chính là do năm vị anh trai của bọn họ biến thành.
Đại Trường Thu thì đang lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng, nhưng ánh mắt và sự chú ý của anh ta, lại không quá tập trung vào trong tình huống chiến đấu.
Cho dù là chuyện ván đã đóng thuyền, trong lòng Đại Trường Thu, vẫn tức giận đến không nhịn được, thân là anh cả, vai trò của anh ta lại càng giống như một người cha hơn, điều mà gã ta càng hy vọng hơn chính là người một nhà có thể bình an yên ổn sống bên nhau, cùng chia sẻ nơi địa ngục này.
Mà không phải là làm tiên phong cho người khác, ra trận chém giết.
Chẳng qua là, con trai lớn không còn nghe mẹ, đây là lựa chọn của bọn họ, Đại Trường Thu cũng không còn cách nào.
- Các anh thắng rồi! - Tiểu Bát lập tức kinh hô lên.
Đối với bên ngoài, cậu ta vẫn là một thường thị lạnh lùng tàn khốc, nhưng ở trước mặt người nhà của mình, cậu ta thật đúng là một đứa em trai, thậm chí, thỉnh thoảng còn có thể có một chút tương tự với em gái nhỏ.
Ngược lại thì cả nhà cậu ta đều là sự tồn tại không âm không dương, bạn muốn thiên về nam hay là thiên về nữ, chỉ đơn thuần dựa vào sự yêu thích mà thôi.
Quả nhiên.
Tình hình cuộc chiến ở trong gương.
Đột nhiên trở nên rõ ràng.
Bởi vì.
Tất cả mọi người.
Dường như đều đã quên mất.
Sự kinh khủng của Tiên vương!
Thành lập nên Tiên đình, thống ngự chúng tiên, lấy nhân gian làm bàn cờ, biến địa ngục thành ranh giới, cao cao tại thượng vô số năm tháng, sao có thể là nhân vật đơn giản được?
Cho dù là, những năm tháng trước thượng cổ, thực sự là quá mức xa xôi, mà sự hiểu biết của mọi người về Tiên vương, đều chỉ tập trung vào hai lần thất bại chóng vánh của ông ta mà thôi.
Cũng vì vậy, cho dù là bàn tay của Tiên vương đã được dẫn dắt trở về, ý chí của Tiên vương đã hạ xuống tam giới lần nữa, nhưng ở bên đó, vẫn say mê loạn chiến như trước, phảng phất như thể chỉ xem bàn tay của Tiên vương như một kẻ khác đến giành đồ ăn với mình mà thôi, hơi cho mặt mũi một chút mà nói, đại khái còn có thể tự véo mũi cho là dáng người của đối phương cũng chỉ lớn hơn mình một chút thôi.
Nhưng mọi người, dường như mọi người đã quên mất một chuyện.
Năm đó, người đã chặt đứt đường của tiên, là Hoàng Đế!
Hơn nữa, sau vô số năm tháng kể từ khi ngài ấy chết đi, kiếm của ngài ấy, vẫn có thể xuất hiện một lần nữa, diệt tuyệt “tiên nhân”.
Vào cuối thời kỳ Thượng cổ, người ngăn cản Tiên vương trở về, là Doanh câu!
Là Chúa tể thực sự của địa ngục năm đó, chủ nhân của U Minh Chi Hải, là chiến thần chiến thần duy nhất ở trước trướng Hoàng Đế năm đó có khả năng ngăn cản được chiến tranh thế giới thứ nhất!
Là bọn họ.
Đã liên tiếp đánh bại Tiên vương.
Nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là, Tiên vương quá yếu, chỉ là bởi vì, hai người kia, thực sự là mạnh quá mức rồi.
Trong lòng mỗi người, đều có một loại cảm xúc gọi là “tự mình cảm thấy mình rất tốt”, nghĩ rằng người có thể làm được, thì bản thân cũng có thể làm được.
Cũng tỷ như đám cự bá đại năng đang loạn chiến lúc này.
Cũng tỷ như… Hạn Bạt – người vừa mới nuốt tinh huyết của Phượng tộc, có thể khôi phục lại được không ít nguyên khí trong một thời gian ngắn.
Thực tế.
Thông thường sẽ giáo dục cho bọn họ, cái gì mới gọi là… tàn khốc thực sự!
Trong khung cảnh bên trong mặt gương.
Phượng Hoàng màu trắng vốn dĩ hiên ngang uy vũ trực tiếp xông thẳng lên đối kháng trực diện với bàn tay của Tiên vương, nhưng chỉ ngay sau lần va chạm đầu tiên, đã bị bàn tay kia, bắt ngược trở lại.
Đầu ngón tay ra sức.
- Ầm!
Một tiếng vang thật lớn.
Phượng Hoàng vừa mới ra lò.
Đã tan thành mây khói.
Đơn giản.
Dứt khoát.
Nhanh chóng.
Khiến người ta như thể đang nằm mơ.
Một màn này.
Khiến cho đám cự bá đại năng đang loạn chiến ở chung quanh nhất thời dừng động tác chém giết tranh đoạt lại.
Mà trên mặt băng, Hạn Bạt – người cách Châu Trạch gần nhất, trong một khoảnh khắc, máu me đầy người, khí tức cũng bắt đầu nhanh chóng rối loạn.
Tinh huyết Phượng tộc mà cô ta vừa mới nuốt xuống, bởi vì Phượng Hoàng chết yểu, dẫn đến việc bản thân cô ta đã bị cắn trả cực kì mãnh liệt.
Trong ánh mắt của Hạn Bạt, toát ra một tia tức giận, mà tức giận, thông thường được dùng để che giấu sự chột dạ.
Tay của Tiên vương.
Chỉ một ngón tay dựng thẳng.
Tiếp tục đánh xuống!
Như vậy, cũng yên lặng đưa ra một tư thế, đó chính là những người ở bên dưới, ở trong mắt chúng sinh, bọn họ là đại năng cự bá tiên nhân cao lớn, nhưng ở trong mắt ông ta.
Chỉ con kiến hôi một ngón tay là có thể bóp chết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận