Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 498: Lâm Khả báo thù!

- Cứ đi…
- Đơn giản.
- Như vậy sao?
Tiểu loli chậm rãi đứng lên.
Hiện tại cô ấy có vẻ rất bình tĩnh.
Nhưng trong tròng mắt cô ấy lại lộ ra ý lạnh khiếp người.
Cô ấy rất tức giận.
Vô cùng tức giận, phi thường tức giận.
Hiện tại cách thời gian cô ấy mất tích đã xấp xỉ ba ngày.
Hẳn là đám người trong phòng sách đám người đã bắt tay vào điều tra, mà đối với bọn họ, muốn điều tra ra chuyện này cũng không khó lắm.
Vừa nghĩ tới đám người trong phòng sách đã biết mình bị lừa bán.
Tiểu loli lại cảm thấy tức tới muốn phát điên!
Bản thân mình.
Thực sự bị lừa bán!
Đứa nhỏ bình thường đã bị phụ huynh giáo dục và cảnh cáo nhiều lần, lúc nói chuyện với người xa lạ phải cẩn thận, nếu có người xa lạ muốn mình đi với bọn họ, ngàn vạn lần không nên đi theo.
Nhưng Lâm Khả không phải con nít.
Nếu tính cả tuổi tác thêm vào, nếu cô ấy có con trai, con trai cô ấy lại có thể ra sức một chút, đã có thể khiến bụng con gái nhỏ nhà người ta phình lên!
Hơn nữa bản thân mình còn là quỷ sai.
Nhưng vẫn.
Bị lừa bán!
Vừa nghĩ tới ngày sau khi mình cãi nhau với đầu cương thi ngu xuẩn trong phòng đọc sách.
Cho dù bản thân mình có nói gì đi nữa.
Chỉ cần đối phương đáp lại một câu:
- Cô đã từng bị lừa bán.
Cho dù bản thân mình có biện giải cỡ nào, lăn tăn cái gì.
Đối phương cũng chỉ nói một câu:
- Cô đã từng bị lừa bán.
A a a a a a a! ! ! ! ! !
Ngực bắt đầu phập phồng, không thể ngăn được.
Phẫn nộ.
Biệt khuất.
Nhục nhã.
Các loại nhân tố bắt đầu không ngừng cộng lại trong lòng, lại thêm trong chuyện lừa bán này, con nít và phụ nữ thường là phía bị tổn thương lớn nhất. Đối với chuyện này, hiển nhiên Lâm Khả càng thêm căm thù đến tận xương tuỷ.
Đây không phải nguồn gốc từ công tâm gì cả, cũng không phải luân thường đạo lý không cho phép gì, mà vì sau khi chính mắt nhìn thấy việc này, cô ấy cảm thấy nhập tâm vô cùng.
Hai người phụ nữ cùng bị giam trong căn phòng thu mua phế phẩm với cô ấy lúc trước, hiện tại sẽ gặp phải tình huống và đãi ngộ như thế nào, cùng với rất nhiều năm về sau, bọn họ sẽ bị biến thành máy móc với mục đích sinh dục.
Loại cảm giác này khiến cô ấy phẫn nộ đến sợ run.
- Nhóc con, làm sao vậy?
Lão tài xế muốn đi lãnh tiền, tâm tình không tệ lắm. Thực ra lão đã đoán được số mạng của cô bé này, nhưng lão vẫn không nói gì, cũng không làm gì.
Kiếm được tiền là tốt rồi.
Về phần những chuyện khác.
Chính là do số mệnh của mọi người khác nhau.
Có người vừa sinh ra đã có thể sống trong môi trường cơm ngon áo đẹp, mà có ít người số mệnh đã định trước phải dính lấy số kiếp như thế này.
Nữ thư ký trung niên chuẩn bị đi với lão tài xế khẽ nhíu mày, vì sao bà ta cảm thấy suy nghĩ của cô bé này có chút vấn đề?
Nhưng nghĩ đến thiếu gia nhà mình đã...
Không sao.
Đầu óc tốt hay không tốt không quan trọng.
Lâm Khả bước từng bước từng bước về phía bọn họ, ánh mắt của cô ấy một mực đảo qua đảo lại trên người bọn họ.
Dưới cái nhìn của lão tài xế và nữ thư ký, hiện tại Lâm Khả đang sợ hãi và khủng hoảng, không dám ở lại một mình trong phòng khách lớn như vậy.
Vậy mà.
Thật ra đây là ánh mắt như sư tử đang quan sát con mồi của bản thân mình
Đang tự hỏi xem mình nên dùng phương thức nào để giết chết con mồi của mình, nên ăn bộ phận nào trên người con mồi trước đây.
- Chúng ta đi thôi, tôi còn phải chạy xe về nữa.
Lão tài xế thúc giục nói.
Lão ta còn hai đồng bạn đang chờ ở trạm thu mua phế phẩm. Sau khi làm xong đơn hàng này, cơ bản là mọi người có thể về hưu.
Làm nghề này nhiều năm như vậy.
Dắt bao nhiêu tuyến nhân duyên, ngay cả bản thân lão cũng không thể đếm hết được.
Nhưng tóm lại, lão đã tự xây được nhà cho mình, cũng có thể mua nhà trong thành phố, mình đứa con của mình cũng đã có chốn tốt để trở về, đáng giá.
Bản thân mình ấy à.
Cũng nên nghỉ ngơi dưỡng lão một chút.
- Anh, đi lên, coi chừng cô ấy.
Nữ thư ký chỉ vào người đàn ông mặc âu phục đứng ở cửa cầu thang, nói.
Người đàn ông lập tức đi tới, anh ta không đánh đấm Lâm Khả, chỉ đứng ở nơi đó nhìn chằm chằm cô ấy.
Anh ta rất khốc.
Rất khốc giống hệt với vệ sĩ của đám lão đại trong phim Hong Kong.
Vẻ mặt nghiêm túc.
Nhưng rất nhanh.
Anh ta đã không thể nào khốc nổi.
Bởi vì anh ta nhìn thấy cô bé trước mặt mình há miệng ra.
Nhìn thấy cô ấy hộc ra đầu lưỡi.
Cái này còn chưa có gì.
Nhưng khi anh ta nhìn thấy đầu lưỡi kia càng ngày càng dài.
Anh ta không thể trấn định nổi.
Con mắt anh ta mở thật to.
Một bộ nhìn thấy thứ gì rất quái dị.
Trên thực tế, dự cảm của anh ta rất chính xác, đúng là anh ta đã gặp quỷ rồi.
- Âm ti hữu tự, hoàng tuyền khả độ!
Lâm Khả đè nén giọng nói của mình, trong ánh mắt cô ấy tràn đầy ý cười.
- Không, thứ bẩn thỉu các người, dựa vào cái gì mà được độ tới hoàng tuyền! ! !
Đầu lưỡi cô ấy như con mãng xà to khỏe, trực tiếp đập lên cơ thể người đàn ông mặc âu phục. Người đàn ông trực tiếp bay lên, nặng nề đập vào vách tường.
Ngay sau đó.
Đầu lưỡi của cô ấy trực tiếp đâm vào lồng ngực của anh ta.
- Phốc!
Giống như một thanh kiếm sắc, trực tiếp xuyên thủng bộ ngực của anh ta.
Sau đó nó quấy mạnh.
Người đàn ông chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ của mình như bị máy ủi đất trắng trợn ủi qua một lần.
Ánh mắt của anh ta mở càng lớn.
- Vèo!
Đầu lưỡi thu hồi lại.
Lâm Khả đưa tay, lau sạch lấy vết máu lưu lại bên khóe môi của mình.
Mùi máu tươi khiến cô ấy có chút ghét bỏ.
Sống chung với ông chủ cá muối kia lâu quá, cô ấy cảm thấy mình đã bắt đầu trở nên có chút bệnh thích sạch sẽ.
Nhưng vào lúc này.
Mùi máu tươi lại khiến cô ấy trở nên càng thêm hưng phấn.
Nhìn người đàn ông mặc âu phục ngã quỵ ở nơi đó, Lâm Khả đi qua, đạp lên trên người anh ta đi xuống cầu thang.
... ...
- tiếng gì vậy?
Lão tài xế ngẩng đầu nhìn về phía trên tầng.
Mới vừa rồi dường như mình nghe được một tiếng "bịch".
Nữ thư ký cũng hơi nghi hoặc một chút, theo bản năng lui về phía sau mấy bước, lại đi tới đầu hành lang nhìn lên trên.
- Vèo!
Một đầu lưỡi.
Trực tiếp quấn lấy cổ của bà ta.
Sau đó cả người bà ta bị nhấc lên.
Sau khi nhìn thấy một màn này.
Lão tài xế sợ đến trực tiếp co quắp, ngã trên mặt đất.
- Yêu quái, yêu quái, yêu quái! ! !
Lâm Khả từng bước từng bước đi xuống tầng.
Miệng của cô ấy vẫn đang hé ra.
Đầu lưỡi kéo dài ra từ trong miệng cô ấy.
Lúc này.
Trên mặt nữ thư ký bị đầu lưỡi mình bao trùm lộ ra vẻ kinh hãi.
Chỉ tiếc, bà ta không nói được thành lời, hơn nữa, Lâm Khả cũng lười nghe bà ta nói nhảm.
- Rầm!
Đầu lưỡi hất một cái.
Cả người nữ thư ký trực tiếp bị quăng bay ra ngoài, đụng thẳng vào đèn treo trên trần nhà.
- Xoảng xoảng xoảng... ... ...
Tiếng giòn vang liên tục truyền đến.
Ngay sau đó là tiếng trầm đục do vật ngã xuống mặt đất.
Nữ thư ký máu me khắp người mà nằm trên mặt đất.
Trên người bà ta cắm đầy mảnh kiếng vỡ.
Mắt bà ta mở thật to.
Đến chết bà ta vẫn không thể tin nổi rốt cuộc trước khi chết bản thân mình đã nhìn thấy cái gì.
Lão tài xế đã sợ tới ngây người.
Khi lão ta phát hiện tiểu loli đang đi về phía mình.
Vậy mà lão lại quỳ xuống, hướng về phía tiểu loli dập đầu nhận sai.
- Van cầu cô, van cầu cô không nên giết tôi, bỏ qua cho tôi, bỏ qua cho tôi đi! ! ! !
Lão ta cảm thấy đây là một giấc mộng.
Một cơn ác mộng.
Nhưng lão ta vẫn chưa tỉnh lại từ giấc mộng này.
Mấy năm nay, lão ta kiếm được không ít, ở cổ tháp các nơi đều có bài vị lão ta cung phụng, cũng giống với bài vị cầu phúc thường thấy trong chùa miếu, lão ta cảm thấy hẳn mình sẽ được phù hộ.
- Bốp!
Không nói quá nhiều.
Thậm chí tiểu loli còn lười đi nói nhảm với lão già này.
Cô ấy cũng không có hứng thú đi chơi trò xiếc lưu lại di ngôn trước khi chết với lão ta.
Đầu lưỡi cô ấy trực tiếp bao trùm.
Sau đó.
Bắt đầu phát lực.
- Răng rắc!
Tay trái của lão ta bị gãy.
- A a a! ! !
- Răng rắc!
Tay phải cũng bị gãy.
- A a a! ! !
- Răng rắc!
Hai đùi đều gãy.
- Phù phù!
Lão tài xế bị ném trên mặt đất.
Lão ta còn chưa chết.
Nhưng lúc này, tứ chi của lão ta hoàn toàn phơi bày theo phương hướng ngược lại, như bị chồng chất ngược lên nhau, chỉ có thể dựa vào lồng ngực và cằm của mình để nhúc nhích thân thể.
Lão ta còn muốn chạy!
Tiểu loli đứng bên người lão ta, chậm rãi đi vài bước với lão ta.
Sau đó.
Tiểu loli khom người xuống.
Nói khẽ:
- Đứt!
Một bóng đen kéo dài từ dưới người tiểu loli đến trên người lão tài xế.
Đầu lưỡi của lão tài xế bắt đầu dài ra, giống tiểu loli như đúc, nhưng đầu lưỡi của tiểu loli có thể không ngừng dài, nhưng lão ta lại không thể.
Sau khi dài tới trình độ nhất định.
- Bốp!
Đầu lưỡi trực tiếp đứt gãy.
Miệng lão tài xế đầy máu nằm sấp trên mặt đất.
- Ha ha.
Tiểu loli cười cười.
Tiếp tục nhìn lão già đang giãy giụa trên mặt đất như một con sâu lông.
Cô ấy không vội giết lão ta.
Lúc này, giết lão ta hay không giết lão ta đã không có nhiều ý nghĩa lắm.
Để lão ta sống lâu một chút.
Mới là nghiêm phạt lớn nhất.
Tiểu loli xoay người, lại chạy lên tầng.
Không có buôn bán sẽ không có thương tổn.
Bọn buôn người đáng chết.
Người mua.
Lại càng đáng chết hơn!
Đều đáng chết.
Toàn bộ đều đáng chết!
Trước đây, tiểu loli từng nghe ông chủ và luật sư An vừa uống cà phê sáng, vừa trò chuyện liên quan tới tội danh buôn bán người, ông chủ cảm thấy tội này có mức phạt quá nhẹ.
Luật sư An nói đây không phải vì bảo vệ bọn buôn người, mà để bảo vệ những người đáng thương đã bị lừa bán. Một khi bị định tội quá nặng sẽ khiến bọn họ trở nên càng liều mạng hơn, đến lúc đó người bị lừa bán rất dễ gặp phải nguy hiểm bị giết con tin.
Thật ra rất nhiều chuyện đều có hai mặt.
Nhưng dưới tâm tình cực đoan, con người chẳng muốn quan tâm tới cái gì mà tính hai mặt.
Dưới cái nhìn của tiểu loli.
Dù là đám bán người hay người mua, đều đáng chết!
Sau khi giải quyết xong chuyện ở đây.
Lại đi tới cái thôn kia.
Sau đó lại đi tới trạm thu mua phế phẩm.
Giết.
Giết.
Giết.
Giết sạch toàn bộ!
Trong đôi mắt tiểu loli, màu máu bắt đầu trở nên nồng nặc hơn, cảm xúc phẫn nộ đã hoàn toàn nắm giữ suy nghĩ của cô ấy, giống như hộp Pandora, một khi mở ra sẽ như nước đổ khó hốt.
Một lần nữa lên tầng.
Giữa lúc cô ấy chuẩn bị đẩy cửa phòng làm việc ra thì.
Cô ấy phát hiện một lão già.
Đang ngồi ở ghế dựa.
Trên người lão già có đắp một tấm chăn.
Cửa sổ mở rộng, có gió thổi vào.
Lay động râu tóc của lão già.
Lão ta còn đang ở trong kia dao động, dao động.
Phảng phất như lão vốn không nghe được âm hưởng truyền tới từ bên ngoài.
Đột nhiên.
Tấm chăn trên người lão tuột xuống.
Lộ ra bộ phận từ đầu ông lão trở xuống.
Thình lình.
Là một mảnh xương trắng!
Phía trên còn lưu lại một chút thịt bọt và vết máu mới mẻ.
Bộ phận phía dưới của ông lão.
Lại bị ăn sạch hoàn toàn rồi!
Màu máu trong mắt tiểu loli bắt đầu chậm rãi rút đi.
Kích thích từ hình ảnh trước mắt khiến cô ấy bắt đầu khôi phục thanh minh theo bản năng.
- Ha ha ha... ...
Một tiếng cười khàn khàn truyền đến.
Trong tiếng cười.
Mang theo một luồng non nớt.
Ở phía sau ghế dựa.
Có một bé trai đi ra.
Bé trai vừa liếm láp ngón tay mình vừa nâng cao cái bụng đã phình lên.
Rất hàm hậu mà cười cười với tiểu loli.
Vui vẻ nói:
- Chị.
- Chỗ chị.
- Đã xử lý xong chưa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận